Chapter 1: Whenever i hear your voice
Chapter Text
khi mephedrone đã ngấm vào cơ thể, huỳnh sơn sẽ viết tặng khoa một khúc nhạc.
ngay sau những trận ái hoan đằng đẵng, thời điểm mông lung hối hận tràn về sau khi aphetamine tiêu tan, khoa thường khóc, và đây là cách sơn giúp em cải thiện tâm trạng.
gã viết rất nhiều, về những trận tình nồng say, về môi hôn mật ngọt, về nụ cười xinh của khoa. gã thích dùng nốt nhạc kể lể thói hư tật xấu, quen thuộc hàng ngày, và cả những điều nhỏ bé khoa làm khiến gã mê mẩn.
"meine liebe, du bist wie heroin..."
"hát khỉ gì đấy?"
"không hay à?" - "nhưng nghĩa là gì?"
"bảo em là con chó."
và rồi gã cười phá lên, còn em bĩu môi phụng phịu. chẳng mất đến nửa phút để đôi môi xinh đẹp kia phải khúc khích nũng nịu, thực sự, rất xinh, chỉ vì huỳnh sơn đã hôn lên mặt em cho đủ tám cái. tám nụ hôn, rải từ mi mắt đong đưa khép hờ, đến nhân trung vẫn còn khẽ nhíu, rồi kính cẩn đong đưa sống mũi dài ngay thẳng, lên gò má, chân mày, tóc, tai, và chân thành kết thúc nơi cách hồng đào phảng phất dư vị của chính gã.
anh khoa của gã rất dễ dỗ, dù là cơn thụy lạc quá đỗi mạnh bạo đã làm em đau đến phát điên, dù là những lần gã say mèm quát mắng, nói với em những lời sẽ làm gã khóc khi đã tỉnh, hay dù em có đôi ba lần tìm được vết son ở chiếc sơ mi nhàu nhĩ, cổ áo, ngực áo, và đôi khi nếu em muốn giặt quần âu, em sẽ tìm thấy những thứ không ngờ được. mọi thứ sẽ được đưa về đúng quỹ đạo của nó, bằng tám nụ hôn và một lời xin lỗi nghe rất đỗi chân tình từ huỳnh sơn.
đôi khi, sau những cuộc thác loạn, khoa không được nghe tiếng đàn ca từ gã. huỳnh sơn sẽ nằm trên giường rất lâu, nhìn trân trân lên trần nhà, miệng buột ra đôi lời chửi rủa khó lòng nuốt nổi. khoa không biết gã đang nói về ai, về cái gì, em chỉ có thể ôm chặt tấm thân đã xác xơ vì nghiện ngập, tận tâm vỗ về.
lần đầu huỳnh sơn gặp anh khoa là năm gã hai tư tuổi.
gã là ca sỹ underground, điển trai, nổi lên gần đây với hình tượng chàng hoàng tử mộng mơ đi giữa rừng gai, với âm giọng tựa như thiên thần. cậu ấm lớn lên với tình yêu tựu chung là được che chở vô điều kiện, không thể cưỡng lại được hào quang của danh vọng.
đầu tiên của họ là tại một bữa tiệc phóng đãng nào đấy của giới underground. tay phải gã là ly whisky sóng sánh còn thơm hương gỗ sồi, tay trái gã là gò bồng đào núng nính của người thiếu nữ mà gã thề là lúc đấy mình không biết nàng chưa đủ tuổi, trước mắt gã là trần anh khoa, xinh đẹp, yêu kiều, lẳng lơ để thân em lướt trên điệu leshchenko.
là một dân chơi, hẳn nhiên mỹ nam trước mặt đã trở thành đối tượng hoàn hảo của gã, chẳng biết có phải mỹ nam không, nhưng em đang mặc váy đen xếp ly cùng cái hai dây khoét sâu xuống tận hõm ngực.
gã tưởng mình là kẻ săn mồi, kẻ săn mồi hàng thật, cho đến khi gã nhận ra ai mới là bác thợ săn.
cho đến khi ẩm nóng nơi em ngập sâu trong tự hào của gã. đôi mắt ngấn nước kết hợp với mấy tiếng rên đứt quãng đến dị tình, gã mới cảm nhận được sự nóng bỏng chết người đang lan rộng trong cơ thể. gã thề khi bản thân nhận thức được điều gì vừa xảy ra, gã sẽ không ngại ngần mà giết em ngay tắp lự.
tiếc rằng, gã không nhận thức được.
hông em dập dìu trên thân gã, từng tiếng nỉ non yêu cầu gã thúc sâu hơn hình như đã bị em nói đến bon mồm. thần trí gã như cùng một lúc lạc vào cõi tiên đường và địa ngục, một bên dập em mạnh đến độ em tưởng em đã chết trong tay gã, một bên biết nửa linh hồn mình đã chết rồi.
khi yêu đương kết thúc, huỳnh sơn nhanh nhảu sáng tác một bài tặng em.
độ chừng sáng hôm sau, gã mới hỏi tên em, để rồi trưa chiều quyện gió ba chữ "trần anh khoa" đã yên vị trên ngực trái gã.
mấy anh em trong nhà thở dài chán nản, anh thuận bình thường lúc nào cũng dịu dàng với báu vật là gã cũng phải quát lên một câu vãi lồn khi biết nhân ngãi mà thằng em mình vừa khảm tên lên người sau một đêm nồng cháy là đứa em trai nhỏ của em phúc người yêu anh, và hai tháng nữa anh khoa mới tròn mười sáu tuổi.
các anh không phản đối, cũng chẳng ủng hộ gì chuyện tình cảm này. nhưng anh cường hỏi, gã đã sẵn sàng yêu em chưa.
huỳnh sơn gật đầu, tiệt nhiên quên sạch khát khao vẫy vùng trên sân khấu với khán giả là nhà, và một bình yên nhỏ thì thật xa vời biết bao nhiêu.
huỳnh sơn ít khi về nhà.
khi aphetamine cạn thì anh khoa sẽ chẳng còn là dấu yêu duy nhất. huỳnh sơn của em, bỏ em với tấm đệm ba mét bọc nhung và cháy hết mình tại nơi gã thuộc về, gã nghe em nói thế. rằng khi yêu nhau được quá dăm bận và em cũng vượt cái ngưỡng mười sáu, giờ là hăm lăm, gã sẽ không để em xuất hiện nơi gã tỏa sáng, vì như thế rất phiền.
conventry, đêm đen buông xuống, huỳnh sơn sẽ trở về nhà với hàng tá các mùi kỳ lạ trên người, che đi hương thơm dịu dàng tự nhiên vốn có. nếu còn tỉnh, gã sẽ hôn lên đôi mắt đã sớm đỏ hoe vì thao thức, nhẹ nhàng đáp lại những chất vấn nơi em, và tám nụ hôn ngọt ngào rải khắp gương mặt xinh đẹp ấy, thêm một liều poppers, và cả hai quần nhau đến sáng, kèm một bản tình ca mới toanh gã nghĩ ra dưới dục vọng ái tình.
còn nếu huỳnh sơn say,
gã sẽ nhìn em thật lâu, rồi kéo em vào cuộc yêu dài đằng đẵng, không chuẩn bị, không ngọt ngào, như con thú bị bỏ đói lâu ngày chỉ mong thỏa mãn thú tính xấu xa của nó.
không có nụ hôn, hay câu hát nào được cất lên cả.
anh khoa hiểu, huỳnh sơn lại càng hiểu rõ. tình yêu của gã và em từ đầu vốn chẳng đơn thuần nguyên vẹn, khoa muốn sơn sống vì em, sơn lại muốn em chết vì gã. huỳnh sơn coi em là gông cùm, xiềng xích trói chặt bước chân gã chạy về nơi tiếng tăm lẫy lừng, và gã cho rằng, gã vẫn thích những cái hôn vội - động chạm không thuần khiết của những nữ hâm mộ - hơn là em.
chúng nó làm tình, rất lâu, đau, không chỉ khoa mà cả hai đứa.
sơn vớ lấy cái bao nát tươm đựng chút ít mephedrone còn sót lại từ buổi làm tình hôm trước, gã tỉnh, gã muốn hát cho người tình, nhưng gã không hôn em cho đủ tám cái.
"Ich liebe dich aus tiefstem herzen..."
anh khoa nhìn gã, cười khúc khích, mắt em rực rỡ như ngàn tinh tú nơi đáy ngân hà.
"hát khỉ gì đấy?"
sơn thấy mình trong mắt em, như thể em đã gom hết chiêm bao trong đời ôm vào lòng gã.
"không hay à?" - "nhưng nghĩa là gì?"
"mình chia tay em nhé?"
Chapter 2: even when i say goodbye
Summary:
nhưng giây phút này đây, em ước mình cũng như kẻ mù lòa.
Notes:
(See the end of the chapter for notes.)
Chapter Text
thề có chúa, anh khoa đau đến phát điên lên được.
huỳnh sơn vừa bỏ rơi em, sau cơn loạn ý thăng trầm, sau khi gã trở về từ rất sớm, ăn bữa tối em nấu, tắm cùng em, và hát cho em nghe sau giấc mộng mị.
không phải em không cảm nhận được, tình lang của em đã thay đổi đến nhường nào. chỉ người mù mới ngu si tin vào những điều huỳnh sơn nói, vì họ không thấy được môi đối phương đang lả lướt gọi mời ai, còn đôi mắt đong đưa tình ý rong ruổi khắp chốn mê đọa. nhưng giây phút này đây, em ước mình cũng như kẻ mù lòa.
hoàng tử đời em, huỳnh sơn dấu yêu của em, rót vào tai em tiếng hát ngọt ngào như lời ru của mẹ. nếu giờ hai mắt khoa đục ngầu để rồi tất cả những gì em thấy là lấp lánh tinh tú rớt rơi trên ánh đèn phòng, em sẽ nghĩ rằng sơn chỉ đùa thôi, một câu đùa vô duyên nhàm chán, để cho em có cơ hội dỗi hờn phụng phịu, để được nhận tám nụ hôn dịu dàng từ gã.
nhưng tiếc cho em, tinh tường đêm tối khiến em nhìn rõ hàng mi cong dài kia hơn, xoáy sâu vào con ngươi đen láy mà em tha thiết, để thấy nó lạnh lẽo nhường nào.
khoa chớp chớp mắt, như có như không rúc vào lòng sơn, gã siết eo em lại, tựa hoa may, làm lòng em càng hèn mọn hy vọng câu tàn nhẫn vừa sượt qua tai là đùa giỡn.
"hôm nay anh mệt lắm à?"
"không, anh ổn. anh thích hòa mình vào tiếng rền vang reo hò, chỉ khi ấy anh mới thấy mình được sống."
"các fan nữ có làm phiền anh không, em nghe má bảo nói lần trước có người trèo lên khán đài anh..."
"không, em à, anh không thấy phiền, chào đón người hâm mộ ấy? ý mình, anh là ca sĩ mà em?"
"anh có..."
"không, khoa ạ. anh nói anh muốn chia tay."
anh khoa thấy phổi mình căng cứng còn hô hấp thì dần ngưng trệ, em thấy mắt mình nhòe đi theo và mấy câu nức nở cũng dường như bị tiếng thở của huỳnh sơn chặn lại. tay huỳnh sơn vẫn trên eo em, lực chạm ngày càng chặt, mặt gã vùi vào tóc em, gã không nói, nhưng em tự cho mình cái quyền ảo tưởng rằng gã đang tham luyến hơi ấm nơi em.
sơn vẫn lặng im, cái im lặng phũ phàng đang giết chết anh khoa, hoặc cả hai đứa. khoa khẽ vùng dậy, chẳng mất quá một giây, nhanh đến độ sơn cũng bất ngờ, có lẽ em đóng vai công chúa nhỏ lâu đến độ sơn đã quên mất em cũng là một thằng đàn ông sức dài vai rộng vâm ngang gã rồi.
cái hoảng loạng ấy không kéo dài được lâu, và mi tâm khẽ nhíu khi gã cảm nhận được nụ hôn của khoa rải rác trên mặt mình. nhẹ nhàng và kính cẩn. vụng về, ngây ngô y hệt cái sức nặng gương mặt kia thuộc về. khoa hôn giỏi, nhưng là những nụ hồng cháy ngát rực ánh lửa tình, chứ không phải thứ cảm xúc thương tâm vô lực này, huỳnh sơn muốn siết eo nhân ngãi chặt hơn, và rồi gã nhận ra gã không say, mà không say thì ắt sẽ sợ tình yêu tan biến.
ich bitte gott, dich in meine träume zu bringen, damit ich dich nicht verlassen muss....
sơn nhíu mày, gã thở khẽ vào tai em, vẫn thâm tình ngập tràn luyến ái:
"em bỏ anh ra được không?"
khoa nhìn gã, sơn biết mình muốn chia tay, chắc chắn, và ngay lúc này gã cũng muốn hôn lên những ngọt ngào đang bủa vây lấy bờ mi nhân tình.
sơn cảm thấy mình như kẻ thẩm phán ngồi trên cao, lạnh lùng phán cho người yêu án tử. trước đó, kẻ độc tài phải nhìn con chiên hèn mọn trái đạo thờ quỷ sa tăng bằng con mắt thù hận, bằng tất cả khắc khoải tiếc thương, giận dữ, đau thương đến vô bờ. gã biết kẻ thờ quỷ là gã, còn em là người đến nhận tội thay.
"anh yêu khoa, nhưng anh thấy mình không hợp."
huỳnh sơn nói, gã thề có chúa gã không biết nhãn quan đậm vị si tình này đang khiến khoa sống dở chết dở thế nào. khoa từng bảo sơn có ánh mắt nhìn cái cột điện cũng giống nhìn tình nương, sơn có tin, nhưng bây giờ gã quên mất.
quên cả cuộc yêu ngót nghét chục năm, kết thúc bằng câu không hợp.
"anh yêu ca hát, khoa à. sân khấu là nhà của anh, khán giả là gia đình anh, anh thương em, nhưng em là tấm bia ngăn cản anh trở về với gia đình."
sơn sẽ không nói, gã yêu khoa, nhưng sân khấu là nhà, khán giả là nhà, còn em là cái lồng thép gã tự tạo dựng ngăn cách gã với tự do. rằng gã muốn bay nhảy, muốn tiệc tùng thâu đêm, như một nhạc sĩ đa tình mê luyến mới mẻ nườm nượp những nàng thơ mới bước qua đời. tham vọng của gã không dừng lại ở trần anh khoa, gã đến bên em vì em là độc nhất, và có biết bao nhiêu cái độc nhất trong đời.
nói ngắn hơn là, mười năm, gã chán ngán em rồi.
ich möchte dich nicht verlieren, mein lieber, egal wie schmerzhaft das leben ist.
sơn thấy lòng mình hỗn độn, trước khi kịp nhận ra anh hôn lên nước mắt người yêu.
"mình có thể, kết thúc trong yên bình không?"
"dạ."
"cảm ơn đã ở bên anh gần mười năm nay, khoa nhé."
"dạ."
halte mich bitte zurück, liebhaber.
Notes:
tui vừa nhận ra tui viết cái này vì được truyền cảm hứng từ cuộc đời cố nhạc sĩ trịnh công sơn 😭
Chapter 3: and then u still are my sunshine
Summary:
từ những bài đã được phát hành đến những câu cú lộn xộn hai đứa giữ làm của riêng, huỳnh sơn trả hết cho trần anh khoa.
Notes:
(See the end of the chapter for notes.)
Chapter Text
người ta bắt gặp huỳnh sơn ở hộp đêm, trên tay nâng niu người con trai lạ, và rồi báo đài bắt đầu đưa tin gã đã tìm được tình nhân mới.
thực ra, chẳng mấy kỳ khôi nếu họ thấy sơn liếc mắt đưa tình với mấy nàng đào trong quán bar, hay tinh tế lướt qua eo cậu bồi bàn, nhưng lần này gã lại lộ liễu quá, trông chẳng có vẻ gì là người đang có thương yêu đợi nhà.
anh thuận và phúc ghé nhà gã đêm đó, không ai nói một lời nào. gã không nhìn, nhưng gã biết phúc đang cẩn thận miết tay trên từng thớ gạch, như thể nó muốn chắc rằng căn nhà này đã chẳng tổn tại dấu vết nào của anh khoa, và nếu còn sót lại một hạt bụi mang mùi hương của em, gã tin rằng phúc cũng sẽ ôm theo bằng hết.
cuối cùng, minh phúc lôi ra được một bao thư tay cũ mèm trong ngăn tủ, là những lời hát sau ái hoan huỳnh sơn viết tặng dấu yêu đời gã, trân quý được cẩn trọng giữ gìn, ngăn nắp ẩn dưới giấu thời gian. "em có muốn giữ chỗ này không?" phúc hỏi, "không, anh đem về gửi khoa hộ em." và sơn đáp.
duy thuận chằm chằm nhìn gã, chết trân. anh thương đứa em này hơn máu mủ ruột già, từ trước cả khi anh thương dịu dàng đời anh. anh biết ca từ quan trọng với sơn đến nhường nào, và rằng dẫu có chết gã cũng sẽ không giao nộp đứa con tinh thần của mình cho ai cả. nhưng giờ đây, từ những bài đã được phát hành đến những câu cú lộn xộn hai đứa giữ làm của riêng, huỳnh sơn trả hết cho trần anh khoa.
cẩn thận quan sát tân nhân trong tay, huỳnh sơn khẽ nhíu mày.
cậu trai trẻ, cũng xinh, đôi mắt sắc nhẹm tựa nàng hồ ly vì gã mà lúng liếng đưa tình, những điểm riêng khác đều không quá nổi bật. sơn bật cười dù lòng chẳng giấu được đôi ba chua chát, gã đã quá quen với thân yêu ấy, đến độ giờ đây vô thức phạm luật vì luyến tiếc tâm hồn người xưa. anh khoa, trú ngụ trong lòng gã như một song sắt khổng lồ, lỗi của gã, là gã hão huyền rằng mình còn yêu em.
gã đẩy nhẹ nàng thơ khỏi lòng, bỏ mặc gương mặt hoang mang lưu luyến kia lại, bỏ cả căn phòng ngập mùi tình ái chưa tan khi gã chỉ vừa hôn cậu năm giây trước, và mười chín giây trước là ném mạnh cậu lên giường. huỳnh sơn lao đến cây đàn piano ngổn ngang những giấy tờ bị vò nát, cả sơn lẫn khoa đều ham sạch, vậy mà từ khi em đi, tổ ấm bỗng chốc ngổn ngang vạn lần.
để mephedrone ngập tràn cơ thể, một liều mạnh, khoa luôn là người cầm tay gã, em nói sẽ không để gã phải sốc thuốc thêm lần nào.
từng tiếng mực tràn nét vội lên giấy trắng, huỳnh sơn cứ viết rồi vò nát, lặp lại hàng tá lần khiến chàng thơ cạnh bên cũng phải thở dài ngao ngán. và đến khi đồng hồ xoay được nửa vòng còn tiếng quát tháo vỡ vụn xuống không trung, gã nghe tiếng cửa đập mạnh, lưu ly rơi xuống.
ich wünschte, ich hätte dich geliebt, und sei es nur in einem absurden albtraum.
rất nhanh, nguyễn huỳnh sơn lấy lại tinh thần để trở lại sân khấu. vẫn như mọi lần, hẳn vậy, tiếng hô hào cổ vũ vang lên còn mạnh mẽ hơn, nhất là khi đám người hâm mộ giờ đã hay tin sơn độc thân hoàn toàn. vẫn như mọi lần, gã thấy bản thân được sống, sống một cách tự do, thoát ra khỏi cái lồng mục ruỗng của trách nhiệm để trở về với bản ngã.
gã sà vào một hội fan nữ, phấn khích để các nàng ôm hôn như người thân lâu ngày không gặp. ngày yêu khoa gã phải giữ khoảng cách với những nhớ thương xinh đẹp này, và lúc này, gã biết mình đã tái sinh.
"sơn hát hay quá, lâu rồi không nghe sơn hát như vậy."
"anh cảm ơn khoa, lâu rồi không gặp."
phúc đứng cách ấy không xa, nó đưa khoa đến vì khoa cứ khóc lóc nằng nặc đòi nó đưa đến xem người yêu cũ diễn, cứ mãi nài nỉ là nếu không cho em tìm gã thì em thà chết còn hơn.
khoa chết đùa, còn sơn chết thật.
ánh sáng của tự hào, ngưỡng mộ và yêu đương đang cãi vã với bóng tối đớn đau, thương tiếc bồi hồi.
khoa là nửa này, sơn là tất cả.
ich habe dieses lied für dich geschrieben, mein geliebter, ich wurde neben unseren gräbern wiedergeboren.
Notes:
được rùi chương này dở tệ nhưng nó là tiền đề cho tình iu của bố.
Chapter 4: drug and sex and what you mean to me
Summary:
thực ra lúc ấy khoa muốn nói rằng nếu là huỳnh sơn, có nhốt em vào lồng sắt gông tù em cả đời em cũng chịu.
Notes:
(See the end of the chapter for notes.)
Chapter Text
nếu có bất cứ điều gì làm sơn đau hơn nụ cười của khoa, thì đó là cái nhìn của minh phúc.
"hứa với anh đi, sơn."
"dạ."
"rằng cậu sẽ không mở cửa xe cho khoa, không nói gì với nó trên đường về nhà, không tạm biệt, nhấn ga và đi thẳng."
"dạ."
"đừng hôn nó, có được không sơn?"
"dạ."
có một thoáng não nề, khi huỳnh sơn ghì môi gã lên môi anh khoa.
dấu yêu đời gã đang thở dốc, sương mi còn đọng bởi những ghen tuông giận hờn, em như có như không đưa tay chống đỡ cái miết nhẹ mập mờ của tình nhân, mặc kệ lời ngon ngọt như rót mật vào tai thương nhớ đong đầy lòng em.
huỳnh sơn khẽ nhếch môi, và anh khoa giật lên theo từng nhịp mềm mại gã mang theo. tám nụ hôn, rải từ tóc mai xuống hõm cổ, nhưng giờ đây yêu đương của em đang bị cuốn lấy bởi không khí ám muội trên chiếc xe chật hẹp, nên số lần môi lưỡi áp lấy thịt da tăng dần, và càng ngày càng len lỏi sâu xuống những vùng nhạy cảm.
khoa nghe được tiếng thở dốc của bản thân, ngay khi lưỡi sơn rê tới điểm đỏ hồng cương cứng còn tay trái không đành lòng để bên kia gò bồng phải thấy cô đơn, chưa bao giờ em ghét sơn vì đã không chịu mở nhạc khi đang làm tình thế này. không đùa đâu, vì nửa bán cầu não khoa hiện tại gào thét trước sự đàng điếm nơi mình, nửa còn lại tê dại vì âm thanh nhớp nháp sơn gửi gắm cho em.
"Wie? Willst du immer noch wütend auf mich sein?"
sơn cười, quá đỗi đểu cáng, đến độ xinh đẹp dưới thân gã đang lâng lâng vì ái tình còn phải bĩu môi phụng phịu, nhưng xinh đẹp nghĩa là xinh đẹp, ngoan yêu đến độ gã trai tồi phải cúi xuống xoa dịu em bằng cái hôn nhẹ nhàng, đổi lấy phần thưởng xứng đáng là tiếng khúc khích nũng nịu của yêu thương.
nới lỏng cho em, hôm nay sơn chưa say, còn anh khoa của gã thì dỗi. không phải lúc để vội vã đem hết cái tôi nóng bỏng kia nhồi nhét khiến cho em kiệt quệ, nhân khoảng lặng hiếm hoi khi mà khoa đang gồng mình chống chọi cơn hứng tình, bám víu lấy gã nhưng một kẻ nghiện thèm thuốc, sơn nghĩ tiếp theo nên hát gì tặng em.
nụ hoa mấp máy yêu kiều, mắt cáo ngập nước lúng liếng liếc sang sơn, như báo hiệu cho gã đã là thời điểm thích hợp. tạm gác luồng suy nghĩ vẩn vơ, sơn đẩy mạnh tay chẳng đợi dấu yêu kịp phản kháng.
"sao? không biết mở mồm ra xin à?"
"xin cái lồn à?"
khoa gắt, nghiến răng giữ chặt tấm vải mỏng manh đã bị kéo lên quá gò bồng, bàn tay loạn xạ vung lên tìm kiếm tình yêu đích thực của em, hòng dùng nó thỏa mãn dục vọng dâng trào. sơn thấy không vui, ý là, gã biết em phải nứng làm rồi thì mới chửi đổng lên như thế, nhưng em quát gã, và gã không vui.
"nói đéo gì đấy? hübsche hure, sei nicht so unhöflich..."
lưu ly ứ nghẹn trên mi em, không phải tủi thân khi sơn mắng, mà do dấu hằn ửng đỏ loang lổ trên núi đôi trập trùng làm em đau điếng. một, hai, ba, bốn, năm. anh khoa nức nở kêu gào, như thể chỉ cần em nhả âm ngọt như mía bằng cái môi xinh ấy thì sơn sẽ tha cho em, em quên rằng người yêu em tàn nhẫn đến nhường nào.
hơn cả đau đớn truyền tới từ má đùi, là khát tình cuộn trào trong lòng ngực. khoa thích những trò khiêu gợi mập mờ từ sơn, và sẽ càng thích hơn nếu gã thôi trêu ghẹo rồi dập em đến chết bằng con hàng khổng lồ ấy. khi tâm trí bị lấp đầy bởi dục vọng cùng những lời thô tục từ thương yêu, khoa nghe được tiếng cầu hoan từ chính mình. bố chơi em đi mà.
sơn điếng người.
hình như đã là một thời rất xa kể từ lần cuối cùng khoa gọi gã như thế, khi không say, gã bảo rằng gã chẳng muốn em nghĩ gã đang kiểm soát em. thực ra lúc ấy khoa muốn nói rằng nếu là huỳnh sơn, có nhốt em vào lồng sắt gông tù em cả đời em cũng chịu. sơn nghĩ vậy, và không em ơi, nhốt em vào lồng rồi thì sao bố chơi em được nữa.
lút cán. thiên thần sa ngã của sơn giống hệt một vị thánh đang khóc than dưới cơ thể kẻ tội đồ. anh khoa xinh đẹp bao nhiêu, dâm dật bao nhiêu, gã muốn ôm trọn tất thảy tinh túy ác nghiệp nơi em vào lòng, nuốt trọn, cảm nhận hơi thở em ẩm nóng trên đầu lưỡi, việc mà bây giờ gã đang tận hưởng đây.
từng cú thúc cứ vậy đưa em đến thiên đàng, khoa thấy mình cùng lúc sống và chết trong vòng tay sơn. thương tiếc của em hôn dọc sống lưng em, yêu chiều gỡ bàn tay em đang cố kéo cửa kính ô tô lên. nước mắt khoa lưng chòng, hoàn toàn hoảng loạn trước ánh mắt của vài nạn nhân xấu số vô tình chứng kiến cảnh đẫm xuân tình bên trong chiếc xe không đóng cửa.
"ơ kìa, người yêu ơi? ich wusste nicht, dass du so eine schlampe bist? sao vừa thấy người ta đi qua đã thít vào rồi."
thân yêu của gã nức nở dưới ái hoan chẳng chút thương hoa tiếc ngọc, sơn giật mạnh tóc em, chứng kiến một anh khoa bị chính gã bóp cho vỡ vụn.
"đừng nhìn họ, chỉ bố mới làm em sướng được thôi."
huỳnh sơn đảo mắt, có hơi chột dạ khi dòng ký ức trụy lạc lướt qua đầu khi thấy tà váy ngắn quá đùi của người yêu cũ. chia tay xong đúng là xinh hẳn ra, váy còn ngắn hơn lần đầu em gặp gã.
"em về nhé."
khoa cười buồn, thoáng não nề giấu vội sau màu mắt em, nay em đeo lens, sơn cũng chẳng thể biết tinh tú lấp lánh phảng phất kia là hy vọng hay là ánh đèn đường rọi vào. gã không biết, nhưng mắt khoa yếu, nên gã lật kính chắn nắng xuống.
"ừ."
"sơn hát hay lắm ạ."
"cảm ơn em."
huỳnh sơn nán lại một giây chiếc nhẫn bạc đong đưa vắt vẻo xương quai xanh, trước khi nhấn ga đi thẳng.
Notes:
tôi muốn viết sếch.
Chapter 5: in another planet
Summary:
yêu đương là chuyện của hai người, nên xin em đừng rõ ý công khai.
Chapter Text
ngày chưa yêu nhau, khoa thường đăng lên mạng xã hội rất nhiều thứ về sơn.
em ưa mấy dòng ẩn ý mập mờ, ưa trên tin nổi bật không đề tên là cái nắm tay trêu đùa, là bóng hình dấu yêu dưới ánh đèn muộn. khoa thích cái cách bạn bè em gặng hỏi nhiều thứ về gã, và chúa ơi, sơn phát điên khi em cứ lấy máy gã viết nên những dòng ghi chú ám muội về một người tình trong đêm. sau này em không như thế nữa, khi sơn cứ thi thoảng lại nạt nộ rằng, yêu đương là chuyện của hai người, nên xin em đừng rõ ý công khai.
thực ra, không phải khoa chưa bao giờ cãi lời sơn, hay gào lên khóc rằng tại sao gã đã có em rồi vẫn để những cuồng nhiệt ngoài kia vây lấy. rằng sơn ơi, chẳng nhẽ em chưa đủ thiệt thòi, rằng em đã chọn yêu một kẻ quá đỗi trăng hoa? khoa sẽ nói vậy khi cơ thể sơn không ngập đắng vị rượu nồng còn môi ngọt mùi aphetamine, vì tám nụ hôn yêu chiều an ủi, hoặc một gáo nước lạnh cùng trận hoan ái đau điếng người.
hậu chia tay, sơn không trốn tránh việc cứ hai tiếng rưỡi lại vào kiểm tra story của khoa một lần, cho đến một ngày đẹp trời gã phát hiện highlights của em đã trống mất một chỗ, là em và gã, môi kề môi, sáu mươi ba tin, gói gọn mười năm mặn nồng cứ thế tàn phai theo lời chia tay của gã.
đêm ấy, gã bần thàn chằm chằm vào phần giới thiệu của em rất lâu, nhìn cả vào ảnh đại diện mới quá đỗi xinh yêu em vừa thay hai ngày trước. sâu thẳm trong trái tim, huỳnh sơn biết bản thân không buồn hay nuối tiếc điều gì, chỉ là gã buông thả chính mình một chút, để mặc những suy nghĩ vô vị tự sắp xếp sau ngày dài mệt mỏi, tình em, tình gã.
nein schatz, ich dachte, ich würde vor schmerzen verrückt werden.
sơn ngâm nga, giai điệu ngang phè đến nhàm chán, tựa cuộc tình của gã với trần anh khoa.
"sơn ơi, anh về nhà chưa?"
huỳnh sơn nhìn số máy quen thuộc, quen đến nhạt nhẽo, nhạt nhẽo đến đau lòng. gã liếc về gương mặt kiêu sa kiều diễm, có đôi khi tự vấn sao người đẹp như em lại phải lòng tên bạo chúa là mình. nhiều lần say, sơn vẽ ra bức hoạ về nàng công chúa mải mê say đắm tên nhà văn bạc tình mà sa chân xuống vực. những kẻ sở khanh ấy còn có thể cho các nàng vinh hoa danh vọng, huỳnh sơn thì chỉ giỏi làm linh hồn anh khoa nát vụn mà thôi.
"anh đây, ngủ đi em, nhắn anh làm gì."
"em lo anh thôi, sơn đừng hút nhiều quá nhé."
dập điếu thuốc cháy hết ba phần, huỳnh sơn tự gạt tay mình trước khi nó kịp miết nhẹ gương mặt thương nhớ. gã cười, khẽ thôi, nhưng nếu anh khoa ở đây, trong căn bếp này, em sẽ chạy vội đến bên vì biết sơn vừa bị bỏng. ấy là gã nghĩ thế, gã chưa bỏng, nhưng em của gã hay lo xa, gã nhớ vậy.
"anh biết rồi,
khoa ơi, mình chia tay rồi. em đừng nhắn cho anh nữa.
anh biết em đau, anh hiểu. nhưng khoa ơi, hãy cứ vui vẻ sống tiếp mà không có anh, tiếp tục giấc mơ của mình em nhé."
nein schatz, antworte nicht. - sơn thấy khó thở, hốc mắt dần đỏ ửng lên và tiếng nấc dần trở nên rõ ràng. lần này gã không đổ lỗi cho khói bụi, nhưng cũng không nói rằng gã nhớ em. gã đau, gã chấp nhận cơn đau ấy ở bất cứ thực tại nào, không phải vì em.
một phút,
hai phút,
ba phút,
"sơn nghĩ nhiều rồi, anh nghĩ em đến bar chỉ để nghe nhạc hả anh?"
aber schatz, du bist mein letzter traum.
Chapter 6: beginning of the end
Summary:
vì hai người yêu nhau chẳng thể tổn thương nhau bằng đôi tim nát vụn.
Notes:
(See the end of the chapter for notes.)
Chapter Text
lời ca của nguyễn huỳnh sơn vẫn thường len lỏi vào giấc mơ của trần anh khoa, ép em tỉnh giấc bằng tấm lưng đẫm mồ hôi và nỗi đau thấm đến tận xương tủy.
tuần đầu tiên, anh đan và chị châu qua nhà em, lưỡng lự giữa việc rời đi trong cơn bồn chồn hay ở lại đối mặt với tiếng thổn thức não nề hao gầy nơi em. anh đan quen khoa lâu rồi, tất nhiên là không thể gắn bó bằng anh với huỳnh sơn, nhưng đủ lâu, đủ thương để hiểu em đang kiệt quệ đến nhường nào, và rằng, em đã tan nát ra sao.
thật lòng, anh từng thấy an tâm khi biết thằng em anh đang hẹn hò với em, vì hai người yêu nhau chẳng thể tổn thương nhau bằng đôi tim nát vụn. vậy mà giờ đây, một lần nữa, anh lại chứng kiến trân quý trong đời phải gồng mình gom góp những dư âm của cuộc bể dâu, trả nhau về chốn hồng hoang hoang tàn.
rồi khi khoa chật vật sắp xếp lại những trang giấy đã ố màu thời gian mà sơn trả cho em, thời gian tưởng như ngưng đọng. đan tự động tránh nhìn vào mắt em, ngay khi em cất lời:
"anh ơi, yêu sơn bao lâu rồi, em chưa từng thấy anh ấy tuyệt tình đến vậy."
em không thấy,
"nó vốn là thế, khoa ạ. em chưa từng thấy là vì nó yêu em."
thực ra anh khoa chẳng có người mới nào đâu, khi em nói với sơn những lời tàn nhẫn đến thế. nhưng em là trần anh khoa, ưa đẩy đưa bằng đôi ba câu mập mờ ngọt nhạt, rồi vùng vằng giận dỗi khi yêu thương không hiểu ý. em muốn làm kiêu, để huỳnh sơn hiểu em cũng có cái giá của em, chẳng phải con búp bê sứ đẹp xinh mặc gã nhào nắn, vứt bỏ, dù rằng sơn ơi, em đến vì em biết nơi này có người em yêu tỏa sáng. em định sẽ nói vậy, cho đến khi anh đương tay dập tắt mộng đẹp của em.
đột nhiên em thấy hối hận, sợi dây lý trí mỏng manh từng giây đứt đoạn khi thao tác tay em chỉ hướng đến việc khôi phục highlight story của em với người yêu cũ. và rồi nó cũng thành công, bằng cách phân tâm em bởi bao tâm tư trao nhau qua câu chữ, ngày hai đứa mặn nồng.
instagram, messenger, twitter, anh khoa bật cười bởi mấy cái stickers trên zalo xấu quá.
đầu mục ghim tin nhắn vẫn chỉ có một cái tên, đã luôn khiến tim em thắt lại khi chấm xanh vụt sáng. mi anh khoa trĩu nặng, hai giờ sáng, nhưng em không đổ lỗi cho cơn buồn ngủ. khoa chấp nhận sống mũi mình đang cay và con ngươi nhòe đi vì nước mắt, ở bất kỳ thực tại nào, em đau, và cơn đau ấy là bởi nguyễn huỳnh sơn.
năm, mười, mười lăm, hai mươi.
khoa khẽ đếm, từng giây, tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường khiến em như phát điên. giờ thì em hiểu rồi, cảm giác của sơn khi anh đang viết nhạc mà em cứ ồn ào bên tai.
có đôi lần em ước, em cũng quan trọng như âm nhạc của gã, rằng em, cũng trở thành âm nhạc của gã, như cái cách gã trở thành giấc mơ của em.
ich liebe dich.
đến cuối cùng, sau mười năm, đó là câu duy nhất trần anh khoa hiểu.
sơn không nói được, giọng gã khàn đặc, cổ họng thì như bị đốt cháy. anh thuận say rồi, anh nhìn gã, anh bảo anh khoa đang đốt cháy gã từ tận trong mơ.
sơn cười nhẹ, gạt vội, chẳng mất đến mười giây để lần nữa sặc sụa bởi vị cồn sộc lên óc. gã thấy mình vẫn còn tỉnh táo lắm, dù cho hương gỗ sồi kia tanh tưởi hơn thường ngày còn ghế bên cạnh vẫn để trống, như thể đang chờ đợi ai. sơn tự bật cười với ý nghĩ non nớt ấy, tương tư, như tình đầu vậy.
điệu leshchenko vang lên, huỳnh sơn mơ màng thấy có người đang nhảy múa. là đàn ông, tóc đen, áo dây, váy ngắn, không phải trần anh khoa.
khẽ nhấp rượu, gã nghe thêm một vị mặn chát.
ich kann es nicht akzeptieren, baby,
ich kann nicht zugeben, dass ich dich vermisse.
Notes:
trở lại rồi đâyy ♡ thật lòng là chương này dở ói =))
Chapter 7: can u just looking back and see how much did i love u
Summary:
đúng thật là gã đã trả cho em nhiều thứ, nhưng em vẫn lấy làm lạ khi gã chẳng giữ lại gì, và em tự hỏi, có hay chăng gã đã bỏ cả khu vườn ngôn từ trong đầu gã vào chiếc hộp cũ kỹ, đem năm tháng gửi lại cho em.
Notes:
(See the end of the chapter for notes.)
Chapter Text
lần tiếp theo anh khoa và huỳnh sơn gặp mặt đã là hơn một tháng sau đó.
phúc ngán ngẩm nhìn em, khi đôi con ngươi kia chẳng hề giấu giếm mà cứ vài ba phút lại vô thức kiếm tìm hình bóng gã nơi dòng người. nó nạt, cứ thế này thì có mà lác mẹ mắt, song khoa vẫn để hồn mình lạc lõng vào hư không, anh sơn gầy đi nhiều rồi.
em cảm nhận được, gã vẫn đang cháy hết mình trên khán đài gã yêu, với những nhiệt huyệt sục sôi trẻ tuổi bao vây lấy mình. nhưng có gì đó rất khác, khác với những năm tháng mênh mông em cùng gã đan tay.
sơn hát lại toàn những bài cũ, ấy là điều đầu tiên em em nói với phúc, nó hỏi em thế thì sao, và em lắc đầu. phúc biết sơn, nhưng chẳng thể hiểu tường tận gã bằng em được, rằng đóa hoa kia luôn rực rỡ mùi hương của nắng, tràn ngập những điều mới mẻ lạ kỳ. ca từ cũng thế, huỳnh sơn không bao giờ đi diễn mà không có bất kỳ sáng tác mới nào, điều ấy là ngược với tôn chỉ của gã.
khoa thấy dị, ừ, kỳ dị ấy. mười năm yêu nhau, mỗi một lần ái hoan là một lần thi ca nở rộ. đúng thật là gã đã trả cho em nhiều thứ, nhưng em vẫn lấy làm lạ khi gã chẳng giữ lại gì, và em tự hỏi, có hay chăng gã đã bỏ cả khu vườn ngôn từ trong đầu gã vào chiếc hộp cũ kỹ, đem năm tháng gửi lại cho em.
biết đâu, lần này em đúng, khi em từng nói em yêu tất cả, hơn hết thảy là mật ngọt đầu môi trên khúc nhạc gã cất từng dòng.
đuôi mắt phúc ẩm vệt sương, và mặt mũi nó hệt như màu rượu mận. đùa, bảo là miền tây đô bất tử mà hóa ra cũng chỉ là xạo chó, hoặc nó chỉ đang lấy cớ để dựa vào người anh thuận sâu hơn.
anh khoa lắc đầu tặc lưỡi, phúc không quản nổi em nữa, nên em mặc kệ mấy tiềng kêu gào bất lực của duy thuận mà tiến về phía ánh đèn chói lọi đằng kia, nơi có yêu thương em thuộc về. lấp lánh kia tập trung hoàn toàn vào gã, như thể tưởng rằng người em thương còn chưa đủ rực rỡ rạng ngời. thì, với kẻ khác là không đủ, nhưng với em, vĩnh viễn lộng lấy như dải ngân hà trên cao.
sao trời đẹp đẽ, mà em chỉ được thấy trên sách vở.
cũng là lúc, em phát hiện ra điểm khác lạ thứ hai của nguyễn huỳnh sơn.
phải nói rằng, em thực sự không mấy ưa những buổi diễn ở vũ trường, dù đó là nơi em gặp sơn lần đầu tiên. nhân gian quá đỗi xinh đẹp, quá đỗi tươi trẻ, đôi khi khiến em hoảng sợ, vì màu môi kia trùng với vệt son trên cổ áo sơn ngày hôm qua. em cũng đẹp, em cũng trẻ, nhưng trong mắt huỳnh sơn, em giống như vật trang trí đắt tiền, được cất quá lâu trong tủ kính.
thường thì sơn chẳng bận lòng đâu, khi gã biết em dễ dỗi mà dễ dỗ, sẽ dịu đi cơn mích lòng sau trận cuồng si, khép lại bằng tám nụ hôn quen thuộc, thêm thắt bằng những lời nỉ non, xin lỗi và hứa hẹn. nên rằng, em ghen, nhưng em biết sơn nói thật, rằng có nhiều lần gã thật lòng không cố ý, nên em cứ đau thêm nhiều lần.
vậy mà hôm nay, gã tựa kẻ lạc loài lỡ chân bước vào địa đàng, hoài nghi trước những sinh vật khác hẳn với lời miêu tả về thiên thần trong sách, rồi gã tiếp tục bước đi, như thể nếu nhắm mắt và gạt bỏ tiếng lòng mình, gã có thể yên bình sống tiếp.
nụ cười của huỳnh sơn gượng gạo, nó làm em nhớ đến lần đầu tiên gã làm em khóc, để rồi sau bao nỗ lực dỗ dành, gã làm trò cho em xem, đôi môi run rẩy cố nặn ra tia vỗ về, và gã khóc.
trong một giây, thổn thức cuốn lấy thân mình, em bắt được khoảnh khắc mắt gã đánh sang em.
"bitte blicken sie nicht auf eine tote liebe zurück, sondern machen sie einfach weiter."
nhạc ngoại, không phải của gã, và dù anh khoa không biết tiếng thì em đã thuộc làu bài này từ hồi còn ở nürnberg.
die liebe ist tot, aber wir sind nicht tot.
khoa nghe thấy tiếng mưa rơi.
sơn từng thơ thẩn bảo rằng, bấy nhiêu giọt mưa, là bấy nhiêu người vì tình mà tan nát. khi ấy em cười, hỏi sao tự dưng anh quá lãng mạng mà viển vông.
từ phía cửa sổ ngắm nghía mây trời, em thấy đọng trên mi em hai giọt nước.
có một giọt là nước mưa.
khôi hài thay, nguyễn huỳnh sơn không viết được.
tay gã cầm chặt bút, lưng gã thẳng như cây tùng, và đầu gã ắp đầy những ý tưởng về bi đát chuyện dở dang, nhưng khi mực nhòe nét trên lớp giấy cũ, từng con chữ vẫn đọng lại nơi lồng ngực gã, thét gào.
huỳnh sơn khóc.
người thiếu niên, dáng vẻ vừa là mây trời vừa là bão tố, dịu dàng hôn lên từng vết sước trong tim, rạch sâu vào vết thương hẵng đang rỉ máu.
gã đột nhiên cười, ngẩn ngơ nghĩ rằng đáng lẽ gã nên cấm cửa anh khoa không cho em đi xem show gã diễn, thực ra gã định rồi, nhưng mãi mà không làm được.
từng dòng ký ức trào dâng lấp đầy lồng ngực gã bằng nỗi nhớ, khắc khoải đau thương mà gã dằn lòng vứt bỏ. khẽ chấm một nét, rất lâu, rất chậm, gã nắn nót thể như đây là lần cuối cùng gã viết cho em.
em là cánh chim trời,
xin kiêu hãnh bay về phương xa.
sơn nhìn khoa thật lâu, không nói gì, cái nhìn nhẹ hẫng buông bỏ, hay phải nói là, nét diễn tệ nhất của sơn.
"lâu rồi không thấy bài mới nhé, nhớ em quá nên write-block à?" - khoa cười, muôn vì tinh tú chảy vào đôi mắt em, trong veo thơ dại của gã.
"đùa, đừng trêu anh kiểu đấy." - sơn đáp, nhấp ngụm cà phê, có điên mới biết vì sao gã lại hẹn người yêu cũ đi uống nước sau buổi diễn. "dạo này em ổn không? thấy hay đi chơi đăng story đồ, có bồ mới hả?"
"ha ha." - khoa dừng, tránh nhìn vào mắt sơn,
"làm sao được hả anh, em đang đau đến chết đây này."
Notes:
tui nhớ mí ngừi lắm cmt gì ii mà
Chapter 8: have you ever
Summary:
chỉ là, lần này gã không thất vọng, cũng không hoài nghi, khi hương sữa tắm của trần anh khoa còn đang phảng phất trong không khí.
Chapter Text
huỳnh sơn nhìn vào mắt anh khoa rất lâu, như dùng hết chút lý trí ít ỏi còn sót lại để moi móc sự dối trá trong em.
anh khoa cười, lời em nói ra nhẹ bẫng, nhẹ hơn cả một diễn xuất tồi, nhẹ hơn cả chính gã.
"sơn thay đổi nhiều quá," một khoảng lặng im, khoa tiếp lời, vì em biết nếu em không chủ động, kết thúc sẽ chỉ là làn khói từ xe ô tô của sơn và cái não nề trong nhịp thở của hai đứa khi gã đưa em về nhà. "sơn không ra bài mới, cũng không xuống chung vui cùng fan, trước giờ sơn có thế đâu."
huỳnh sơn đảo mắt, thôi không chuyên chú vào em nữa, em cũng có thèm nhìn gã đâu.
"có gì buồn thì tâm sự với em nhé, em vẫn ở đây mà."
có lẽ câu ấy hiểu theo nghĩa nào cũng được, sơn muốn hiểu theo nghĩa thứ nhất, nhưng gã chẳng thể kiềm lòng mà suy tư về ẩn ý sâu xa.
cốc cà phê từ nghi ngút khói đến nguội ngắt tanh nồng, đột nhiên sơn thấy hối hận vì đã gọi cà phê trứng, nhưng giờ ly matcha trân châu sữa của khoa cũng chảy đá rồi.
đèn đường lập lòe những phiền muộn, khách vãn dần và chị chủ í ới chờ dọn quán, đóng cửa. sơn đứng dậy, vẫn lảng tránh chuyện nhìn vào mắt em:
"anh đưa em về nhé."
huỳnh sơn đặt bút, viết một bản tình ca buồn, ngay trong chiếc xe chật chội.
gã lái một đoạn khuất khỏi tầm cửa sổ nhà em, đủ để em không thấy gã, dù bóng em còn lấp ló bên khung cửa sổ. âm thanh loạt xoạt vang vọng trong không gian kín, lộn xộn, chấp chới như thể chủ nhân của nó đang chìm vào cõi miên man, ừ thì, đúng, khi những gì huỳnh sơn ghi ra giấy bây giờ đều là các cụm từ vô nghĩa. bút thiên long rẻ tiền, giấy ô li bọn trẻ con cấp một dùng, chắc là bé dâu bỏ quên rồi.
gần nửa tiếng trôi qua, cuối cùng gã vẫn không viết ra gì cả.
chỉ là, lần này gã không thất vọng, cũng không hoài nghi, khi hương sữa tắm của trần anh khoa còn đang phảng phất trong không khí.
một hơi thuốc, huỳnh sơn bật cười, em và gã, hòa quyện.
"nhiều khi em nghĩ về khoa, nhưng em không chắc đấy là nỗi nhớ, hay em chỉ đang tương tư một dáng vẻ đã quá quen thuộc trong đời." sơn gọi cho thuận, không gian trong điện thoại có chút nhớp nháp, gã nghe được tông giọng khàn khàn vỡ vụn, chắc là của phúc.
gã không định làm phiền anh thuận vào giờ này đâu, vô duyên, khi mà gã biết thừa anh đang ôm ấp thương yêu đời anh, nghĩ đến đấy thôi mà sao gã thấy buồn ghê gớm.
"em không biết mình nên làm gì, anh ạ, khoa không đáng phải chịu những điều như thế. em ấy xinh đẹp, giỏi giang, mạnh mẽ, em ấy cần một người yêu mình thật lòng, không phải một kẻ tồi tệ như em."
thuận hơi nhíu mày, thanh âm từ trong loa không hề dễ nghe, hoặc là mạng, hoặc là có thứ gì đó đang rơi, và vỡ.
"em thật sự nghĩ thế à, sơn?"
"vâng ạ."
"vậy thì ừ, đúng đấy, khoa xứng đáng với một người yêu em ấy thật lòng, và ừ, sơn ạ, em yêu em ấy thật lòng.
em chỉ yêu sai cách thôi, sơn ạ."
sơn ngồi yên, hết nhìn điện thoại, mở máy tính, lại xem đồng hồ. từ ngày chia tay anh khoa gã đã luôn mơ màng như vậy, thế mà, sau cuộc gọi ấy, sự vô định còn kèm theo ham muốn, gã muốn nhắn cho em.
gã biết, em yêu gã, yêu rất nhiều, nhưng rồi, gã nghĩ đến viễn cảnh cả hai quay lại, mặn nồng, cho tình yêu cháy rực những nhớ thương bao ngày cách trở. cháy. song nào thể rực rỡ như lúc ban đầu.
mấy câu châm ngôn nhan nhản trên mạng, chẳng ai có thể yêu một người hai lần, bằng cùng một thứ tình yêu. có thể gã sẽ lại hôn em, tám cái, nhưng không phải bằng kính cẩn dịu êm, thương nhớ vô bờ, vẫn có, nhưng không giống.
huỳnh sơn không muốn vậy.
anh khoa không phải âm nhạc, gã chẳng thể định nghĩa được em, cũng chẳng thể bắt em phải đổi thay để hợp với thị hiếu của người hâm mộ. em là em, trần anh khoa, độc tôn, duy nhất, như bao cái duy nhất trên đời.
gã không tài nào hiểu nổi, làm sao để cân bằng giữa tình gã, tình em.
ich verstehe nicht, wie du deine liebe und meine liebe in einklang bringst.
so wie du immer warst.
nửa đêm hôm ấy, gã nhận được tin nhắn của anh khoa. tắm vào gã mới thấy, ngỡ ngàng, hoảng loạn, nực cười. cuối cùng em vẫn luôn là người thiệt thòi hơn, huỳnh sơn thấy mình hèn không tưởng.
hơi nước bốc ra từ phòng tắm, nghi ngút, cồn đã tan rồi gã mới thấy lâng lâng.
"em muốn lên diễn cùng sơn, lần đầu cũng như lần cuối.
sau này em sẽ không đến đó nữa."
khoa đã nghe ai nói gì, đã đọc được gì, nguyễn huỳnh sơn không biết.
nhưng gã đau, một cơn đau xuất phát từ trần anh khoa.
Chapter 9: they go to the moon but i have to comeback
Summary:
thà rằng gã biết cơn đau dằng xé nơi lồng ngực kia là thật, để gã chấp nhận rằng mình còn yêu em. hoặc không gã sẽ đem lời em nói chao nghiêng theo chiếc thuyền gỗ gã bỏ lại đại dương, để rồi khi nhận ra sẽ nhẹ nhàng mỉm cười, rõ ràng gã nào thương em nữa.
Notes:
(See the end of the chapter for notes.)
Chapter Text
vang vọng trong không gian nhấn chìm huỳnh sơn đủ lâu để khi gã tỉnh lại, dòng tin nhắn thứ hai của anh khoa đã hiện lên:
"sao thế? chia tay rồi mà vẫn xem tin nhắn của em xong không trả lời à?"
thực tại phũ phàng vẫn thường kéo đến ngay khi ta chỉ vừa chấp nhận một sự thật đau không kém phần. huỳnh sơn chăm chú vào lấp lánh phát ra từ màn hình điện thoại, nhìn đến chói mắt và rồi phải tự cảm thán rằng tại sao bản thân đã kéo độ sáng đến mức thấp nhất nhưng nó vẫn cứ rực rỡ như vậy; gã không nhận ra bản thân đang ở trong một căn phòng tối đèn, nơi mà một con đom đóm lập lòe cũng có thể bùng lên ánh lửa.
"sơn ơi, lơ em đấy à?" một lần nữa, lại là trần anh khoa chủ động gọi cho sơn sau vài phút im lặng. một lần nữa, như mọi lần.
"đâu, anh có đâu. chắc mess lag đấy."
"thôi, sơn đừng có lừa em. anh lúc nào cũng như vậy."
lời em dịu dàng mà giọng em cũng không có nửa phần hờn dỗi, và sẽ là nói dối nếu huỳnh sơn chắc chắn rằng tim mình đã hẫng lại một nhịp. thà rằng gã biết cơn đau dằng xé nơi lồng ngực kia là thật, để gã chấp nhận rằng mình còn yêu em. hoặc không gã sẽ đem lời em nói chao nghiêng theo chiếc thuyền gỗ gã bỏ lại đại dương, để rồi khi nhận ra sẽ nhẹ nhàng mỉm cười, rõ ràng gã nào thương em nữa.
không phải một vết rách sâu hoẵm chồng chất những đau thương cũ mòn hay làn gió xuân chầm chậm đi qua chưa kịp khiến tóc mai rung động. huỳnh sơn ngẫm kỹ và gọi ấy là một cơn bão, ví von mình như người ngư dân sắp bị nhấn chìm bởi biển khơi, nhận ra sóng biển không dữ dội đến vậy mà chỉ là cái gai người của kiến cắn, thả hồn bâng quơ rồi nghẹt thở mà không cảm nhận được đớn đau nào.
starb, bevor er den schmerz bemerkte.
hẳn là huỳnh sơn đã tự mình nhận ra điều ấy, nên gã bất chấp gạt bỏ món quá cuối cùng của muối mặn, lần nữa giăng buồm với ước ao cập bờ.
"anh xin lỗi, anh đọc tin nhắn của em rồi. mình gặp nhau rồi bàn kỹ hơn nhé."
einmal sterben, um wiedergeboren zu werden.
ngồi trong con toyota mới cứng vừa độ lại trần tuần trước, da đầu huỳnh sơn căng cứng, men theo tà áo lụa bay bay trong gió, lả lướt bước qua dòng người, hướng về phía gã.
cuộc trò chuyện với duy thuận hôm nọ làm gã không thể giữ nổi bình tĩnh khi nhìn thấy em - dù có bao nhiêu phần trăm đáy lòng đã ngầm chấp thuận rằng mình chỉ là một kẻ bốc đồng ngu ngốc, quá non trẻ để hiểu lấy trái tim, huỳnh sơn mãi bấp bênh giữa những nghi ngờ - đồng thời chấp chới tuyệt vọng.
nhớ thương điều quen thuộc hay thật lòng mỏi mong được vỗ về thân ái là một chuyện, có thể cho anh khoa chu toàn yêu đương gã đã hủy hoại hay không là một chuyện khác. sơn ngẫm rồi, gã có thể bắt đầu lại ngay từ lúc này và yêu khoa bằng niềm yêu em mong ước, thậm chí có thể tìm cách để nó đậm đà như thủa ngày xưa khi môi hôn mới hé ngần ngại, dù có đôi ba tia miễn cưỡng, song tình yêu mới là thứ chiến thắng thời gian.
khi ấy, một vấn đề khác lại xuất hiện.
sơn đã dành thời gian để suy tư về bản ngã của mình, về những điều gã yêu, gã mơ. giấc mộng đẹp ấy từng có trần anh khoa tỏa sáng, dần mong manh dẫu không tàn lụi; anh khoa lùi về phía sau, tiếp thêm hơi ấm vào ngày đông giá rét, ôm chặt lấy sơn trước phản loạn của tín đồ, dắt tay gã chạy thẳng tới chân trời hẹn ước.
nơi xa ấy có âm nhạc, có tiếng đàn, có khán giả huỳnh sơn yêu thương; có lẽ hào nhoáng trước mắt đã khiến sơn quên mất rằng anh khoa cũng đang đứng trên đài cao ấy, sau lưng gã, vẫn là một phần dấu yêu không thể quên, không thể bỏ lại.
huỳnh sơn không nhận ra rằng, gã yêu âm nhạc nhiều bao nhiêu, yêu anh khoa cũng như vậy.
yêu thương ấy bị nuốt chửng bởi ham muốn tự do, khao khát bay cao như cánh chim trời. và khi họa mi than khóc, bóng tối mơ hồ càng khát khao dập nát tin yêu đó hơn.
trong cơn mộng mị, dù huỳnh sơn không biết, nhưng thứ làm gã lưỡng lự không phải liệu tiếc thương gã dành cho anh khoa là thật hay biện chứng, mà là ám ảnh thăng hoa tuổi trẻ dày vò.
gã tự hỏi rằng, bản thân không chung thủy, cớ sao lại yêu em.
tại sao mơ tới tự do nhưng lại gò bó chính mình với người bi lụy là em - tại sao không chạy theo đam mê ấy, thỏa mãn linh hồn bằng những triền miên đêm tối rồi biến mất khi rạng sáng bình minh.
tại sao nhất định, phải làm tổn thương em?
huỳnh sơn không có đáp án cho vòng luẩn quẩn ấy, và gã sẽ không lấy anh khoa ra làm phép thử cho mình.
"có đẹp không ạ?" em không ngọt ngào nũng nịu, không xa cách lạnh lùng, chỉ là thuận miệng xã giao.
"ừ, em xinh lắm." - "ý em là bộ đồ." - "à, đồ đẹp."
sơn cụp mắt xuống, để lung linh nắng vàng trong phòng thử đồ rũ lên mi. nắng vào lúc đêm khuya, vì dù nắng hay đèn phòng cũng rạng rỡ hơn một người đang điên vì tình.
khoa quay người về phía gã, corset bó chặt đang làm em đau, cao gót quá mười lăm phân hẳn sẽ khiến em tê dại. em nói rằng, lộng lẫy, vì đây là lần cuối cùng được nhảy trong vòng tay sơn.
bitte sag nicht so kalte dinge, die liebe stirbt erst, wenn wir uns nicht mehr lieben.
aber ich fürchte, das ist nicht der fall...
"khoa này."
muộn phiền trên gương mặt sơn tụ lại, gã chẳng thể nào quen một trần anh khoa như thế.
"...dạ?"
ngập ngừng, nhịp chân khẽ vang nhưng gió không thổi, anh khoa ngẩn người và lại cúi gằm xuống khi đôi vai chẳng cảm nhận chút ấm êm nào.
"ừ, lần cuối này, trang điểm thật đẹp vào, em nhé."
huỳnh sơn dối lòng, vì "in meinem herzen bist du am schönsten, wenn du du selbst bist."
Notes:
nô bê ta guy đai lai phát gửi cái j vào bc z tui chưa kịp đọc.
Chapter 10: promise and kiss.
Summary:
cảm ơn em,
vì không
lung lay.
Notes:
(See the end of the chapter for notes.)
Chapter Text
đứng dưới giấc mơ để ngẩng đầu lên là đài cao vời vợi, với thiên đàng vụn vỡ, chầm chậm dắt tay em sánh đôi cùng mình.
anh khoa nghe trong gió có lời móc mỉa cười chê, đại ý là con yến oanh gãy cánh nay đã được tìm về, ấp ôm che chở trong vòng tay chủ nhân cũng như người tình. hay dị hợm hơn là có đôi ba tiếng xuýt xoa và cái liếm môi tanh tưởi, cho em phải tự hỏi thinh không là gì khi vắng lặng kéo đến bởi tiếng tằng hắng của huỳnh sơn cũng chẳng thể che được thét gào nơi tim em đỏ hỏn.
bất an, lo lắng, thậm chí kinh tởm. nhiều năm trôi qua và trần anh khoa đã không còn hiểu được những cảm giác này, nhất là khi đôi vai em được bao bọc bởi vòng tay huỳnh sơn, đem gót chân chai sạn về phía tận cùng của hàng ghế khán giả, kiên trung tận tụy.
để rồi giờ đây, dù gã ở cạnh bên, nhưng tâm tư loài người sẽ bộc phát theo cách tệ hại nhất khi họ tìm được lý do bào chữa cho sai lầm.
tất nhiên là anh khoa xinh đẹp, thế mới xứng với huỳnh sơn, song họ vẫn thầm nói với nhau rằng em lộng lẫy trên khán đài quyến rũ hơn hẳn đóa bạch trà ở ghế cuối khu e - xa tít tắp, vừa đủ để khoa trông thấy thương yêu qua cam sau điện thoại. mà, người ta gọi em là bạch trà hoa vì em năm mười sáu ngây ngô đến dâm dật, mà giờ đây, trông em hệt bông hồng đen, cố tỏ ra kiều diễm dẫu cho úa tàn.
không phải em không đẹp nữa, đám người thủ thỉ, chăng là do thổn thức em rơi xuống vì huỳnh sơn hóa thành nước sông dương tử, nhấn chìm cả black jadeite.
từng bước, khẽ khàng, cũng chẳng phải mười ngón đan tay - huỳnh sơn lịch sự khác hẳn điều em mong. chắc em ước gã vồ vập hơn, đau lòng hơn khi nhìn mắt môi em dửng dưng như hồ nước lặng.
hẳn là anh khoa diễn hay hơn huỳnh sơn, ai cũng có thể diễn giỏi hơn huỳnh sơn cả, không biết nên vui vì em có tài nên xa gã cũng không lo chết đói, hay đáy mắt phải long lanh cho mộng mị chưa thành.
"ngoan, đừng để ý bọn họ, đi theo anh."
có cơ sở để anh khoa nghĩ rằng huỳnh sơn chưa quên được em. bất kỳ thứ gì. mười năm qua đơn giản đã là một minh chứng rõ ràng, sâu sắc hơn thì kể đến sự dịu dàng của gã hậu chia tay. ánh mắt bờ môi hay những lần sơn như mắc kẹt ở một chiều không gian khác, nếu anh khoa mười sáu, nếu, em sẽ ngay lập tức tin si mê kia là thật.
"không sao đâu sơn, em tự đi được mà."
"đừng có bướng, bướng là anh kệ bé đấy." hồi ức của trần anh khoa, so với thực tại. "thôi, để anh, bám sát sau anh nhé."
er wünschte,
sơn vùng vằng giận dỗi, buông đôi câu xấu tính phụng phịu, và siết tay em.
chứ không phải nơi lỏng cho hồn thêm lìa đứt, xa cách lạnh lùng. nhưng lại chắn che em khỏi giông tố ngoài kia cánh gà.
er würde lieber,
huỳnh sơn hất tay em ra, giương cao ngông nghênh của người bề trên. chặn số, vứt sim, xóa sạch em khỏi thực tại có gã.
một tin nhắn xin lỗi, quỳ gối trước cửa nhà em, "khoa ơi, một lần thôi cũng được, mình nói chuyện với nhau đàng hoàng nhé?" - ôm anh khoa trong tay, nói với em rằng,
em ở đây, tình ở đây, chẳng đau đến vậy.
chứ đừng mập mờ, để chính em phải tự hỏi, liệu huỳnh sơn có còn yêu em.
câu hỏi mà, chính huỳnh sơn còn không trả lời được.
khó cho gã, khó cho anh thuận vì nửa đêm phải nghe điện thoại dỗ thằng em thao thức vì tình, bây giờ đang nắm tay yêu dấu, lặng lẽ dõi theo thân thương từ ghế hạng hai.
phạm duy thuận nào biết huỳnh sơn có cảm nhận được sự run rẩy trong từng bước chân của gã, anh chỉ nghĩ rằng đây là loại ý tưởng ngu xuẩn chó rách tồi tệ, khi mà em trai anh đưa ra hành động vừa như thể muốn dùng lần cuối này để cắt đứt với người cũ, vừa bi lụy không nỡ xa.
cái bực bội là, huỳnh sơn chưa hiểu rõ tình cảm mình dành cho nhân ngãi, nhưng hết lần này đến lần khác, thuận theo ích kỷ đưa ra phương án, theo lời gã, tốt cho cả hai. sự ngược ngạo ấy bắt nguồn từ khát khao trở về với bầu trời, mặc cho cái giá phải trả rất lớn. chắc là lúc ấy, sơn nghĩ rằng gã có thể thay anh khoa gánh nửa trời vỡ đôi, không nhận ra rằng hối hận muộn màng mới là thứ đánh tan linh hồn gã.
ngả đầu lên vai phúc, thuận mân mê tay nó, trầm giọng:
"không biết sau hôm nay sẽ thế nào nhỉ? hai cái đứa này đủ trò lắm, chết mệt."
"ôi thôi, trò gì cũng được, em chả muốn chúng nó quay lại đâu."
bĩu môi, và thuận cười khờ. bao năm rồi, bạch trà trong lòng vẫn mãi là trăng sáng.
"dỗi dằn gì trời, chú hỏi thôi mà."
"ai dỗi với chú? ai bảo em dỗi chú? khùng điêng." líu lưỡi, thuận hôn phóc lên môi nó, đổi được một tràng cười dài nũng nịu.
"nhưng mà này nhé, chú hỏi thật." - "dạ?" - "em có nghĩ chúng nó còn yêu nhau không?"
ngẩn ngơ, nhíu mày.
"gì?"
"thì bởi, cả hai đứa dở hơi chúng nó, lúc nào cũng nghĩ, cũng nhắc về đối phương. sơn thì nó ngu rồi, chú không nói; nhưng thằng khoa ấy,
dạo này nó cứ như vậy, từ từ chấp nhận là nó đau, nó khổ vì tình, song nó lại lạnh nhạt, xã giao với sơn như thế? hay là, nó chấp nhận buông xuôi rồi?"
đèn vàng phủ xuống, minh phúc liếc về duy thuận, nom điển trai, mà khờ khạo đến thế.
mười ngón đan tay, nó cười nhẹ.
"yêu hay không thì không biết, nhưng như chú nói đấy, chúng nó nhớ nhau đến phát điên rồi."
như con thiên nga tchaikovsky, lả lướt mê người men theo lời ca của gã.
nhạc mới, viết được nửa năm, trước ngày chia tay khoa sáu tuần. lúc ấy não bộ không bị đốt cháy bởi amphetamin, tỉnh táo sau trận làm tình, viết để tri ân ngày kỷ niệm của anh khoa và gã.
đây thôi, anh khoa thèm khát tám nụ hôn ấy vô cùng.
cảm ơn em,
vì không
lung lay.
nhịp chân em uyển chuyển điệu đà, lộng lẫy đẹp xinh, khiến cho cả huỳnh sơn lẫn cây dương cầm đều trông thật nhỏ bé, khuất sau em.
vô thức, hướng về em.
Notes:
nô bê ta we die like phêm của tui.
Pages Navigation
yoriyori on Chapter 1 Tue 10 Dec 2024 05:41AM UTC
Comment Actions
tuithichcay_caytrongsookay on Chapter 1 Tue 10 Dec 2024 12:40PM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 1 Tue 10 Dec 2024 01:31PM UTC
Comment Actions
tuithichcay_caytrongsookay on Chapter 1 Tue 10 Dec 2024 05:14PM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 1 Mon 23 Dec 2024 04:53PM UTC
Comment Actions
tuithichcay_caytrongsookay on Chapter 1 Tue 24 Dec 2024 06:43AM UTC
Comment Actions
StarInTheUniverse on Chapter 1 Sun 02 Mar 2025 08:13AM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 1 Sun 02 Mar 2025 08:46AM UTC
Comment Actions
fangirlclx on Chapter 2 Tue 10 Dec 2024 03:41PM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 2 Tue 10 Dec 2024 04:00PM UTC
Comment Actions
Cbldusk on Chapter 2 Tue 10 Dec 2024 03:44PM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 2 Tue 10 Dec 2024 04:01PM UTC
Comment Actions
Cbldusk on Chapter 2 Wed 11 Dec 2024 02:39AM UTC
Last Edited Wed 11 Dec 2024 03:41AM UTC
Comment Actions
tuithichcay_caytrongsookay on Chapter 2 Tue 10 Dec 2024 05:07PM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 2 Tue 10 Dec 2024 05:16PM UTC
Comment Actions
tuithichcay_caytrongsookay on Chapter 2 Tue 10 Dec 2024 05:30PM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 2 Tue 10 Dec 2024 05:42PM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 2 Tue 10 Dec 2024 05:20PM UTC
Last Edited Tue 10 Dec 2024 05:24PM UTC
Comment Actions
tuithichcay_caytrongsookay on Chapter 2 Tue 10 Dec 2024 05:43PM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 2 Tue 10 Dec 2024 06:05PM UTC
Last Edited Tue 10 Dec 2024 06:12PM UTC
Comment Actions
tuithichcay_caytrongsookay on Chapter 2 Tue 10 Dec 2024 06:28PM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 2 Tue 10 Dec 2024 06:30PM UTC
Comment Actions
tuithichcay_caytrongsookay on Chapter 2 Tue 10 Dec 2024 06:33PM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 2 Tue 10 Dec 2024 06:42PM UTC
Comment Actions
tuithichcay_caytrongsookay on Chapter 2 Tue 10 Dec 2024 06:45PM UTC
Comment Actions
KDw_149 (Guest) on Chapter 2 Wed 05 Feb 2025 01:29PM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 2 Wed 05 Feb 2025 01:39PM UTC
Comment Actions
Oachxalachcucky on Chapter 2 Tue 15 Apr 2025 04:36PM UTC
Comment Actions
tuithichcay_caytrongsookay on Chapter 3 Wed 11 Dec 2024 04:25PM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 3 Wed 11 Dec 2024 04:33PM UTC
Comment Actions
tuithichcay_caytrongsookay on Chapter 3 Wed 11 Dec 2024 04:58PM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 3 Wed 11 Dec 2024 05:15PM UTC
Last Edited Wed 11 Dec 2024 05:19PM UTC
Comment Actions
tuithichcay_caytrongsookay on Chapter 3 Wed 11 Dec 2024 05:49PM UTC
Last Edited Wed 11 Dec 2024 05:51PM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 3 Wed 11 Dec 2024 06:17PM UTC
Comment Actions
tuithichcay_caytrongsookay on Chapter 3 Thu 12 Dec 2024 07:42AM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 3 Mon 23 Dec 2024 09:39AM UTC
Last Edited Mon 23 Dec 2024 09:42AM UTC
Comment Actions
tuithichcay_caytrongsookay on Chapter 3 Mon 23 Dec 2024 10:42AM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 3 Mon 23 Dec 2024 11:02AM UTC
Comment Actions
tuithichcay_caytrongsookay on Chapter 3 Mon 23 Dec 2024 11:55AM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 3 Mon 23 Dec 2024 11:57AM UTC
Comment Actions
Ngoc0805 on Chapter 3 Thu 19 Dec 2024 03:30AM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 3 Thu 19 Dec 2024 05:37AM UTC
Comment Actions
tuithichcay_caytrongsookay on Chapter 4 Sun 22 Dec 2024 07:35PM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 4 Mon 23 Dec 2024 12:21AM UTC
Last Edited Mon 23 Dec 2024 03:24AM UTC
Comment Actions
tuithichcay_caytrongsookay on Chapter 4 Mon 23 Dec 2024 06:58AM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 4 Mon 23 Dec 2024 08:11AM UTC
Comment Actions
tuithichcay_caytrongsookay on Chapter 4 Mon 23 Dec 2024 10:28AM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 4 Mon 23 Dec 2024 10:31AM UTC
Comment Actions
nairyniris on Chapter 4 Mon 23 Dec 2024 03:55AM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 4 Mon 23 Dec 2024 04:22AM UTC
Comment Actions
Ngoc0805 on Chapter 4 Mon 23 Dec 2024 07:29AM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 4 Mon 23 Dec 2024 08:11AM UTC
Comment Actions
Ngoc0805 on Chapter 4 Mon 23 Dec 2024 08:42AM UTC
Comment Actions
traislefarm on Chapter 4 Mon 23 Dec 2024 07:32AM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 4 Mon 23 Dec 2024 08:12AM UTC
Comment Actions
tuithichcay_caytrongsookay on Chapter 5 Sun 29 Dec 2024 05:13PM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 5 Mon 30 Dec 2024 12:25AM UTC
Comment Actions
eikyuuyuki on Chapter 5 Tue 31 Dec 2024 08:59AM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 5 Tue 31 Dec 2024 11:29AM UTC
Comment Actions
Mchuoi on Chapter 5 Sun 26 Jan 2025 12:37AM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 5 Sun 26 Jan 2025 02:48AM UTC
Comment Actions
Mchuoi on Chapter 5 Sun 26 Jan 2025 03:58PM UTC
Comment Actions
Ngoc0805 on Chapter 6 Wed 05 Feb 2025 04:38PM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 6 Wed 05 Feb 2025 04:55PM UTC
Comment Actions
tuithichcay_caytrongsookay on Chapter 6 Wed 05 Feb 2025 05:35PM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 6 Thu 06 Feb 2025 12:32AM UTC
Last Edited Thu 06 Feb 2025 12:35AM UTC
Comment Actions
tuithichcay_caytrongsookay on Chapter 6 Thu 06 Feb 2025 11:03AM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 6 Thu 06 Feb 2025 01:26PM UTC
Comment Actions
tuithichcay_caytrongsookay on Chapter 6 Thu 06 Feb 2025 04:15PM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 6 Thu 06 Feb 2025 04:16PM UTC
Comment Actions
tuithichcay_caytrongsookay on Chapter 6 Thu 06 Feb 2025 06:17PM UTC
Comment Actions
karrinameansmonewillloveutilltheend on Chapter 6 Fri 07 Feb 2025 12:19AM UTC
Comment Actions
Pages Navigation