Actions

Work Header

Sugar Daddy

Summary:

Yang Jae Won tưởng là mình sắp mất trinh đít rồi.

*Yang Jae Won thought he was about to lose his ass virginity

Chapter Text

Yang Jae Won sở hữu hai thứ hoàn toàn đối lập nhau. 

Một là khuôn mặt của một thiên thần sa ngã, kiểu ngây thơ trong sáng đến mức khiến các sơ trong nhà thờ muốn nhận nuôi. Hai là một con cặc. Nhưng không phải một con cặc bình thường. Nó là một con cặc quái vật, một sinh vật thần thoại mà nếu đem triển lãm chắc chắn sẽ đoạt giải nhất, một thứ vũ khí hủy diệt hàng loạt mà cậu, một sinh viên mỹ thuật nghèo rớt mồng tơi và vẫn còn là trai tân suốt 20 năm, chẳng biết dùng vào việc gì.

Cuộc đời này, về cơ bản, là một trò đùa dai.

Hiện tại, Yang Jae Won đang ngồi bó gối trên sàn nhà, nhìn chằm chằm vào hóa đơn tiền nhà quá hạn ba tháng và một tin nhắn trừ tiền ngu vì lỡ tin thằng bạn thân đầu tư vào một đồng coin rác có tên "MoonShibaCorgi". Tổng kết lại, cậu đang ở trong một tình trạng mà người ta hay gọi hoa mỹ là "khủng hoảng tài chính", còn nói thẳng ra là "đéo còn một xu dính túi".

"Hay là mày đi bán thận đi," Joo Hyung Wook, thằng bạn khốn nạn vừa xúi cậu đầu tư coin, vừa húp sùm sụp tô mì gói vừa thản nhiên đề nghị. "Tao nghe nói thận của trai tân, khỏe mạnh như mày được giá lắm."

"Mày im đi," Jae Won rên rỉ "Tại mày cả đấy."

"Tao chỉ đưa ra lựa chọn đầu tư, quyết định là ở mày," Hyung Wook bĩu môi, đặt tô mì xuống. "Thôi được rồi, không bán thận cũng được. Tao có cách khác, nhẹ nhàng hơn, mà lại đúng với chuyên môn của mày."

"Chuyên môn gì? Vẽ tranh tường thuê à?" 

"Không," Hyung Wook cười một cách bí hiểm. "Chuyên môn vốn tự có của mày ấy." cậu ta hất mặt về phía hạ bộ của Jae Won – cái cục to bự lúc nào cũng phồng lên dưới lớp quần (mặc dù đó là trạng thái hoàn-toàn-bình-thường của nó).

Jae Won ngơ ngác nhìn theo, rồi mặt đỏ bừng lên. "Mày nói cái đéo gì thế?"

Joo Hyung Wook chồm người tới, mở điện thoại, dí vào mặt Jae Won một trang web có giao diện màu hồng và đen trông có vẻ mờ ám. "Sugar baby, biết không? Mấy ông chú giàu nứt đố đổ vách bây giờ cô đơn lắm. Họ không cần tình yêu, họ cần một người trẻ đẹp bầu bạn, đi ăn tối, đi du lịch, nghe họ tâm sự. Đổi lại, họ chu cấp cho mình. Một công việc nhẹ nhàng, lương cao."

Jae Won nhìn vào những tấm ảnh đại diện mờ mờ ảo ảo trên trang web, toàn những ông chú, bà cô quá lứa lỡ thì – chỉ thấy mắc ói. "Mày bị điên à? Tao là trai thẳng."

"Thẳng hay cong thì có quan trọng gì khi ví mày rỗng?" Hyung Wook nói với một giọng tỉnh bơ như đang bàn luận về thời tiết. "Giới tính thật sự của mày bây giờ là nghèo, thằng ngu ạ. Với lại, mày có cái mặt tiền sáng sủa, ngây thơ như thỏ con. Mấy người giàu thích kiểu đó lắm, họ thấy thử thách."

"Thử thách cái con khỉ. Họ muốn địt tao thì có," Jae Won phản bác.

"Thì cứ cho là thế đi," Hyung Wook nhún vai. "Mày nghĩ xem, nằm ngửa ra một đêm, có khi còn được bo thêm. So với việc đi làm bục mặt ở cửa hàng tiện lợi cả tháng thì cái nào hơn? Mày tưởng tao không biết à? Với cái hàng của mày, có khi mày còn là người đi chinh phạt người ta ấy chứ."

Jae Won im lặng. Cậu ghê tởm ý nghĩ đó. Nhưng cậu cũng ghê tởm cái cảm giác đói bụng và nỗi sợ bị đuổi ra khỏi nhà. Cậu liếc nhìn con quái vật đang nằm im trong quần mình. Một thứ tài sản vô dụng cho đến tận giây phút này. Có lẽ đã đến lúc nó phải làm việc để nuôi chủ nó.

"Đây này," Hyung Wook chỉ vào một tài khoản nổi bật nhất. "Nhìn đi. Chủ tịch Baek Kang Hyuk. Profile ghi rõ: Nam, 42 tuổi, doanh nhân. Tìm một bé cưng ngoan ngoãn, không ràng buộc, ngoại hình ưa nhìn. Chu cấp hàng tháng: một con số mà mày đi làm cả năm cũng không có."

Bên cạnh là một tấm ảnh đại diện vô cùng tinh tế và trịch thượng.

Tấm ảnh chỉ chụp một bàn tay. Một bàn tay đàn ông với những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đang đặt hờ hững trên một chiếc vô lăng bọc da, chính giữa là biểu tượng ngôi sao ba cánh. Cổ tay áo sơ mi trắng tinh khẽ lộ ra, và trên đó là một chiếc đồng hồ mà Jae Won không biết hiệu gì, nhưng cậu biết mặt đồng hồ không nên lấp lánh như thế trừ khi nó được làm từ vàng và kim cương.

"Không mặt mũi gì hết và 42 tuổi? Tao... tao phải chổng đít cho một ông chú già á??" Jae Won hỏi, tràn đầy tuyệt vọng.

"Thì sao? Mày cứ nhắm mắt lại và nghĩ đến tiền ting ting về tài khoản là được," Hyung Wook vỗ vai cậu. "Nhanh lên, chụp cái ảnh thẻ sinh viên của mày làm ảnh đại diện đi, trông cho nó ngây thơ. Rồi viết một cái tin nhắn. Cứ viết là 'Em chào chủ tịch ạ, em là sinh viên, rất mong được làm quen với ngài'. Đảm bảo dính."

Và thế là, nửa tiếng sau, dưới sự chỉ đạo nhiệt tình của người bạn khốn nạn Joo Hyung Wook, Yang Jae Won – một trai thẳng chánh hiệu – chính thức gửi đi lời chào hàng đầu tiên trên con đường trở thành một sugar baby chuyên nghiệp.

Jae Won nhìn dòng chữ "Đã gửi" trên màn hình, trong lòng là một mớ hỗn độn. Cậu không biết mình vừa bán đi cái gì.

Nhưng Jae Won biết chắc một điều. Cậu sắp có tiền ăn tối mai rồi. 

Chắc thế.

.o.

Sau khi bấm nút "gửi" được ba mươi phút mà vẫn chưa có phản hồi. Yang Jae Won đi qua đi lại trong phòng, tay chân thừa thãi, miệng lẩm bẩm những kịch bản tồi tệ nhất.

"Lỡ như ổng bị hói thì sao?" 

"Lỡ như ổng có mùi như tỏi ngâm thì sao?" 

"Lỡ như ổng  bắt tao làm mấy trò biến thái thì sao?"

Joo Hyung Wook, sau khi đã xử lý xong tô mì thứ hai, ngước lên nhìn bạn mình bằng ánh mắt của một nhà hiền triết.

"Thứ nhất," cậu ta nói, giơ một ngón tay lên. "Hói hay không không quan trọng, tài khoản ngân hàng của ổng  không hói là được. Thứ hai, mày có thể đề nghị ổng  dùng nước súc miệng Listerine, coi như một món quà ra mắt. Thứ ba, biến thái đến đâu thì cũng là con người, mày cứ cắn răng chịu đựng một tí, xong việc thì đi tắm cho sạch. Vấn đề cốt lõi ở đây là: Ổng có trả tiền không?"

Logic của Joo Hyung Wook, cũng như nhân cách của cậu ta, là không thể bị đánh bại.

Jae Won ngồi phịch xuống, tuyệt vọng. "Nhỡ ổng không trả lời thì sao?"

Đúng lúc đó, chiếc điện thoại nứt màn hình của cậu kêu lên một tiếng Ting! 

Cả hai thằng cùng chồm đầu vào màn hình. Một tin nhắn mới. Từ "Chủ tịch Baek".

Nội dung tin nhắn còn ngắn hơn cả danh sách những việc tốt mà Joo Hyung Wook từng làm trong đời.

"Tôi đã xem hồ sơ của cậu. Tối mai, 7 giờ. Gửi địa chỉ, tôi đến đón."

Không một lời chào. Không một icon. Không một câu hỏi han. Chỉ có mệnh lệnh chưa đầy hai mươi chữ.

"Dính câu rồi!" Joo Hyung Wook hú lên một tiếng đầy sung sướng như thể cậu ta mới là người được bao nuôi. "Thấy chưa! Tao đã nói mà! Mày sắp giàu rồi, bạn ơi!"

Yang Jae Won thì thấy lạnh sống lưng. "Ổng... ổng còn không thèm hỏi tên tao..."

"Tên mày quan trọng đéo gì? Ổng mua mày chứ có phải kết bạn với mày đâu," Hyung Wook nói, vứt toẹt tô mì rỗng sang một bên. Cậu ta kéo một cái ghế lại, ngồi đối diện Jae Won với vẻ mặt nghiêm trọng của một CEO sắp huấn luyện nhân viên mới. "Giờ là phần quan trọng này. Chuẩn bị cho buổi hẹn đầu tiên. Đây là buổi phỏng vấn quyết định, mày hiểu không? Mày phải thể hiện tốt thì mới được ký hợp đồng dài hạn."

Jae Won ngơ ngác. "Thể hiện tốt là sao? Tao phải làm gì?"

"Nghe đây," Hyung Wook hắng giọng, bắt đầu bài giảng "Sugar Baby Vỡ Lòng". "Thứ nhất, về thái độ. Mày phải vào vai thỏ con ngơ ngác, nhưng là một con thỏ ngơ ngác biết điều. Mắt phải mở to, thỉnh thoảng chớp chớp, ra vẻ cái gì cũng lạ lẫm. Thấy cái ly rượu cũng phải 'Ồ', thấy cái gạt tàn cũng phải 'A'."

"Mày đang dạy tao làm một thằng thiểu năng à?"Jae Won nhăn mày hỏi.

"Không, tao đang dạy mày làm một thằng thiểu năng được việc," Hyung Wook sửa lại. "Thứ hai, về giao tiếp. Khi ông ta nói về công việc, về kinh doanh, về những thứ mày nghe không hiểu một chữ nào, mày phải gật đầu lia lịa, mắt sáng long lanh, rồi chốt một câu 'Wow, ngài giỏi quá ạ!'. Nhớ, phải có 'ạ' cho nó lễ phép."

"Nhưng tao có hiểu gì đâu?"

"Thì thế mới phải 'wow'! Chứ mày hiểu rồi thì mày 'wow' làm gì nữa?" Hyung Wook gắt. "Còn khi ổng kể chuyện cười, dù nó nhạt như nước ốc, mày cũng phải cười. Mấy người giàu họ thích người khác công nhận khiếu hài hước của họ lắm."

Jae Won hình dung ra cảnh đó và cảm thấy cõi lòng mình tan nát.

"Và quan trọng nhất," Joo Hyung Wook nghiêm mặt. "Bài học số ba: Đòi quà. Đây là KPI của buổi gặp mặt đầu tiên. Mày không được về tay không. Mục tiêu của mày là cái đồng hồ trên tay ổng."

"Làm sao mà đòi được?"

"Thằng ngu. Ai bảo mày đòi thẳng?" Hyung Wook cốc đầu Jae Won. "Phải dùng kỹ thuật nâng bi gián tiếp. Ví dụ, mày phải nhìn vào cổ tay ổng, rồi nói với giọng đầy cảm thán: 'Ôi, cổ tay của chủ tịch đẹp quá ạ, rắn chắc thật. Đeo đồng hồ nào chắc cũng hợp'. Thấy chưa? Vừa khen được ổng, vừa đá sang cái đồng hồ. Một mũi tên trúng hai con chim."

"Còn... còn nếu," Jae Won ngập ngừng, mặt đỏ lên. "Nếu ổng muốn... làm việc ngay đêm đầu thì sao?"

Hyung Wook xích lại gần, giọng thì thầm như đang chia sẻ bí mật quốc gia. "Thì mày cứ tỏ ra sợ sệt một tí. Rên rỉ 'em sợ lắm... nhẹ thôi ạ'. Mấy ông già thích cái trò lần đầu lắm. Biết đâu thấy mày trong trắng quá, ổng lại thương, bo thêm cho mày một khoản gọi là phí tổn thất trinh tiết thì sao?"

Jae Won gật gật đầu, cố gắng nhồi nhét cái kịch bản lố bịch đó vào cái đầu rỗng tuếch của mình, nhưng bên trong là một cảm giác hoang mang to bằng con Maybach.

.o.

Tối hôm sau, đúng 6 giờ 55 phút, Jae Won trong áo sơ mi trắng đã hơi ngã màu và quần tây đen không đến nổi nào – đứng ở đầu con hẻm bẩn thỉu dẫn vào khu trọ của mình. Cậu cảm thấy mình như một con điếm hạng sang đang đứng chờ khách, chỉ có điều "trang phục hành nghề" của cậu còn không bằng một góc của mấy cô gái đứng đường thật.

Và rồi, nó đến.

Một chiếc xe màu đen từ từ trờ tới. Nhưng nó không phải là một chiếc xe hơi bình thường. Nó dài một cách vô lý, đen bóng một cách trịch thượng, và lướt đi trên đường mà gần như không một tiếng động. Qua tấm ảnh cậu đã xem thì quả thật đây là một chiếc Maybach. Một thứ mà cậu chỉ từng thấy trong phim ảnh về giới tài phiệt.

Chiếc xe dừng lại ngay trước mặt Jae Won, sự sang trọng của nó đối lập một cách tàn nhẫn với khung cảnh nhếch nhác xung quanh.

Cửa kính xe không hạ xuống. Thay vào đó, một người đàn ông mặc đồng phục tài xế bước ra từ ghế lái, đi vòng ra sau và mở cửa xe cho cậu. Ông ta cúi đầu một cách lịch sự.

"Cậu Yang, mời cậu lên xe. Chủ tịch đang đợi."

Jae Won nuốt khan. Hóa ra ông ta có biết tên cậu.

Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho hai đầu gối không run vào nhau, rồi bước vào trong chiếc xe.

Cánh cửa đóng lại sau lưng cậu, một tiếng cạch nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, như thể nó vừa tách cậu ra khỏi thế giới cũ của mình. Bên trong xe là một không gian hoàn toàn khác, bọc da cao cấp, thoang thoảng mùi nước hoa nam tính đắt tiền.

Và ngồi ở phía đối diện, là một người đàn ông – đang nhìn cậu.

Vãi cứt thật.

Trong đầu cậu, "sugar daddy" là một ông chú bụng phệ, đầu hói, đeo một chuỗi dây chuyền vàng to như xích chó và có nụ cười dê xồm. Một hình ảnh mà cậu có thể chịu đựng được bằng cách nhắm mắt và nghĩ đến tiếng ting ting.

Nhưng người đàn ông ngồi đối diện cậu đây không phải là một ông chú. Anh ta là một tác phẩm nghệ thuật của quỷ Satan.

Chủ tịch Baek Kang Hyuk ngồi đó, lưng tựa vào ghế một cách thoải mái, nhưng cả người lại toát ra một sự kiểm soát đến đáng sợ. Hắn mặc một bộ vest màu xám tro, không một nếp nhăn. Khuôn mặt đó... Jae Won đã thấy nó trên các tạp chí kinh doanh. Một khuôn mặt được tạc ra từ những đường nét sắc lẹm: xương hàm góc cạnh, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng hơi nhếch lên kiêu bạc. Và đôi mắt. Đôi mắt sâu và đen, đang nhìn cậu chằm chằm. Một cái nhìn không hề có chút ấm áp nào. Nó là cái nhìn của một con cáo đang thong thả đánh giá một con thỏ vừa tự mình chui vào bẫy.

Vẻ đẹp của anh không phải là vẻ đẹp khiến người ta muốn lại gần. Nó là vẻ đẹp khiến người ta ớn lạnh. Một vẻ đẹp của sự nguy hiểm, của sự săn mồi, của việc biết chắc mình đang ở trên đỉnh chuỗi thức ăn.

Toàn bộ lời khuyên vô giá của thằng bạn khốn nạn Joo Hyung Wook bay sạch khỏi đầu Jae Won.

Tỏ ra ngây thơ? Cậu đang cảm thấy mình ngu như một con bò. 

Khen cái đồng hồ? Cậu thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào tay ổng, sợ ánh lấp láy của nó sẽ làm cậu mù mắt. 

Đòi quà? Cậu chỉ muốn đòi lại linh hồn của mình và chạy về nhà ngay lúc này.

Jae Won ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối, cứng đờ như một pho tượng. Cậu có thể cảm nhận rõ sự tương phản giữa chiếc quần rẻ tiền của mình và lớp da mềm mại của ghế xe. Cậu là một vết bẩn trong một bức tranh hoàn hảo.

Sự im lặng kéo dài thêm khoảng mười giây, và với mỗi giây trôi qua, Jae Won lại càng tin rằng mình sắp ngừng thở. Cuối cùng, con cáo cũng lên tiếng.

"Run à?"

Giọng nói của Baek Kang Hyuk trầm và đều, không một chút cảm xúc, nhưng nó lại khiến Jae Won giật bắn mình. Cậu lắp bắp, cố gắng phát ra một âm thanh gì đó.

"Dạ... không... em..."

"Vậy sao tay cậu lại run thế kia?" Kang Hyuk hỏi tiếp, ánh mắt khẽ lướt xuống đôi tay đang siết chặt vào nhau của Jae Won.

Jae Won vội vàng giấu tay sau lưng, mặt nóng bừng. 

Má nó, má nó, má nó.

Kang Hyuk dường như thấy hành động đó khá thú vị. Một nụ cười thoáng qua trên môi anh, nhưng nó không chạm được đến mắt. Anh vươn người tới, mở một cái hộc nhỏ ở giữa hai hàng ghế, bên trong là vài chai nước khoáng và rượu mini.

"Uống chút gì không?" Kang Hyuk hỏi. "Để bớt run."

"Dạ... dạ thôi ạ," Jae Won lí nhí, sợ rằng nếu uống thứ gì vào lúc này, cậu sẽ phun ra hết lên tấm thảm trị giá cả gia tài dưới chân.

"Tùy cậu." Kang Hyuk đóng cái hộc lại, tựa lưng vào ghế, tiếp tục nhìn cậu bằng ánh mắt xuyên thấu đó.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, êm đến mức Jae Won không hề nhận ra cho đến khi cậu thấy khung cảnh nhếch nhác của khu phố mình đang lùi lại phía sau. Cậu đang bị đưa đi. Tới một nơi cậu không biết. Bởi một người đàn ông cậu không hiểu.

"Chúng ta đến chỗ của tôi," Kang Hyuk đột nhiên nói, như đọc được suy nghĩ của cậu. "Để nói chuyện."

Cái cách anh nhấn nhá từ "nói chuyện", cùng với ánh mắt đầy ẩn ý, khiến toàn bộ lông tơ trên người Jae Won dựng đứng. Cậu biết nói chuyện ở đây có nghĩa là gì.

Jae Won nuốt nước bọt, quay mặt ra cửa sổ. Những ánh đèn neon của Seoul lướt qua, mờ ảo và xa lạ. Cậu cảm thấy mình như một con thỏ con vừa bị một con cáo già lừa lên một chiếc xe sang trọng. Và điểm đến cuối cùng của chuyến đi này, cậu có một cảm giác rất tệ, chính là dạ dày của con cáo đó.

.o.

Chiếc Maybach không đi vào hầm gửi xe chung. Nó lướt vào một lối đi riêng, dừng lại trước một thang máy cá nhân. Cửa thang máy mở ra, và Kang Hyuk bước vào mà không cần quẹt một cái thẻ nào. Jae Won lủi thủi đi theo sau, cảm giác như mình vừa bước vào một thế giới khác, một thế giới mà mọi cánh cửa đều tự động mở ra cho người giàu.

Thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất. Cửa mở. Penthouse.

Nếu căn phòng trọ của Jae Won là địa ngục, thì nơi này chính là thiên đường của giới tư bản. Một không gian rộng lớn với tường kính từ sàn đến trần, nhìn xuống toàn cảnh Seoul về đêm lấp lánh như một dải ngân hà. Nội thất tối giản, sang trọng, và trông đắt tiền một cách vô lý. Jae Won chắc chắn rằng chỉ riêng cái ghế sofa mà cậu đang không dám ngồi xuống cũng đủ để trả hết nợ cho cậu và mua thêm cho thằng Hyung Wook một quả thận mới.

Kang Hyuk cởi áo vest, vắt nó lên một chiếc ghế. Anh nới lỏng cà vạt, những ngón tay thon dài di chuyển một cách đầy tự tin. Anh không nhìn Jae Won. Anh chỉ ra hiệu cho cậu ngồi xuống chiếc sofa kia.

Jae Won rón rén ngồi xuống, chỉ dám đặt nửa cái mông lên lớp da mềm mại.

Kang Hyuk ngồi xuống chiếc ghế đối diện, bắt chéo chân. Giờ thì anh mới nhìn cậu. Một cái nhìn soi mói. Và rồi, cuộc "nói chuyện" bắt đầu.

"Cậu cần tiền," Kang Hyuk nói, một câu khẳng định, không phải câu hỏi. "Tôi thì, thỉnh thoảng, cần một người bầu bạn. Một người trẻ tuổi, ưa nhìn, và biết nghe lời."

Jae Won gật đầu lia lịa.

"Hợp đồng của chúng ta rất đơn giản," Kang Hyuk nói tiếp, giọng đều đều. "Mỗi tuần cậu sẽ dành cho tôi hai buổi tối. Chúng ta có thể đi ăn, xem phim, hoặc chỉ ở đây. Mọi chi phí của cậu trong những buổi đó, tôi trả. Ngoài ra, mỗi tháng cậu sẽ nhận được một khoản chu cấp cố định."

Kang Hyuk nói ra một con số. Jae Won gần như ngừng thở. Con số đó... nó còn lớn hơn cả tổng thu nhập của bố mẹ cậu trong một năm.

"Đổi lại," Kang Hyuk ngả người về phía trước một chút, và ánh mắt của anh lại có cái thói quen kỳ lạ đó. Nó không nhìn vào mặt cậu. Nó trượt xuống dưới thắt lưng, dừng lại ở cái cục đang phồng lên một cách đáng xấu hổ trong chiếc quần của cậu.

Jae Won giật mình, theo phản xạ cậu cố gắng ngồi nhích lên một chút, như thể làm thế có thể che giấu được con quái vật của mình. Vô ích. Trong bộ quần áo vừa vặn này, nó càng lộ rõ hơn. Jae Won cảm thấy mặt mình nóng ran. Từ trước đến nay, nó chỉ mang lại cho cậu sự phiền toái, nhưng đây là lần đầu tiên, có người nhìn nó với một sự chú ý không che giấu như vậy.

"Đổi lại," Kang Hyuk lặp lại, ánh mắt cuối cùng cũng rời khỏi hạ bộ của Jae Won để nhìn vào mặt cậu, một nụ cười nửa miệng hiện lên. "Cậu phải ngoan. Hiểu chứ?"

Jae Won lại gật đầu. Cậu chẳng hiểu gì cả, nhưng cậu biết gật đầu là câu trả lời đúng duy nhất lúc này.

"Tốt," Kang Hyuk đứng dậy, cuộc "nói chuyện" kết thúc đột ngột như lúc nó bắt đầu. "Giờ thì đi tắm đi."

Kang Hyuk chỉ về phía một cánh cửa gỗ màu đen. "Phòng tắm ở đó. Trong tủ có sẵn áo choàng."

Câu nói đó như một gáo nước lạnh. Lên giường. Vậy là không thể tránh khỏi rồi.

Yang Jae Won, như một con robot được lập trình, đứng dậy và đi về phía phòng tắm. Cậu không dám nhìn lại. Cậu có cảm giác ánh mắt của con cáo già kia vẫn đang dán vào lưng mình, và cả cái mông của mình nữa.

Phòng tắm còn to hơn cả phòng ngủ của cậu và Hyung Wook cộng lại. Mọi thứ đều bằng đá cẩm thạch và kim loại sáng bóng. Cậu đứng dưới vòi sen, dòng nước ấm áp cũng không thể làm dịu đi sự căng thẳng. Cậu thực sự đã bán mình. Vì tiền. Cho một người đàn ông đẹp trai nhưng đáng sợ.

Sau khi tắm xong, Jae Won quấn một chiếc khăn bông dày sụ quanh hông, rồi mở tủ. Bên trong chỉ có một chiếc áo choàng tắm bằng lụa màu đen, mềm mại và mát lạnh. Cậu mặc nó vào người. Cảm giác như đang mặc một bộ trang phục để chuẩn bị cho lễ hiến tế.

Jae Won bước ra khỏi phòng tắm. Phòng ngủ. Một chiếc giường king-size khổng lồ đặt ở giữa, ga giường màu xám đậm. Baek Kang Hyuk không có ở đó. Chắc là anh đang tắm ở một phòng tắm khác.

Làm gì bây giờ? 

Sau một hồi do dự, Jae Won quyết định làm theo những gì cậu thấy trong phim. Cậu trèo lên giường, ngồi xếp bằng ở giữa, hai tay đặt trên đầu gối, lưng thẳng tắp, mắt nhìn về phía trước. Một tư thế của sự chờ đợi đầy cam chịu.

Ngồi một lúc, Jae Won thấy mình trông như một thằng ngốc. Cậu liền nằm xuống, nghiêng người sang một bên, một tay chống đầu. Tư thế này có vẻ quyến rũ hơn? Hay là nằm ngửa ra?

Cuối cùng, Jae Won quyết định nằm ngửa, hai tay đặt hai bên, mắt nhìn lên trần nhà. Đây rồi. Tư thế của một con cừu sắp bị làm thịt.

Và rồi, một câu hỏi vô cùng thực tế và quan trọng nảy ra trong đầu Jae Won.

Vậy là sắp rồi... Bị đâm đít. Cảm giác sẽ thế nào nhỉ?

Cậu nuốt nước bọt. Cậu là trai thẳng. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.

Có thốn không?

Hồi ở ký túc xá, cậu nghe mấy đứa bạn gay trong khoa kể chuyện. Có đứa bảo lần đầu đau như bị xe tải tông ba lần liên tiếp. Nhưng cũng có đứa lại bảo nó sướng, một cảm giác rất khác. Sướng cái nỗi gì chứ? Bị một thứ to như vậy đâm vào một cái lỗ chỉ dùng để đi ra? Logic ở đâu?

Jae Won vô thức siết chặt hai mông lại. Chắc là sẽ đau lắm. Phải cố thả lỏng ra, người ta bảo thế. Nhưng làm sao mà thả lỏng được khi sắp bị một con cặc đâm vào? Mà cặc của một người đàn ông 42 tuổi thì trông như thế nào nhỉ? Có khi nào nó cũng...

Jae Won nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, cố gắng điều khiển nhịp thở của mình. Cậu tưởng tượng mình là một hòn đá. Một hòn đá vô tri, không cảm xúc. Một hòn đá sắp bị một cái khoan hạng nặng khoan vào. Jae Won tự thôi miên mình, rằng chỉ cần chịu đựng một chút, mọi chuyện sẽ qua. Tiền sẽ ting ting về tài khoản. Cậu sẽ có tiền trả nợ, có tiền ăn mì gói loại có thịt. Một sự hy sinh cao cả.

Tiếng cửa phòng tắm mở ra cắt ngang dòng suy nghĩ bi tráng của cậu.

Jae Won hé mắt.

Baek Kang Hyuk bước ra, trên người cũng là một chiếc áo choàng lụa màu đen giống hệt cậu. Mái tóc ướt được vuốt ngược ra sau, để lộ vầng trán cao và khuôn mặt sắc sảo. Anh không đi thẳng đến giường. Anh thong thả bước đến quầy bar mini ở góc phòng, rót cho mình một ly whisky. 

Anh uống một ngụm nhỏ, rồi quay lại nhìn cậu trai trẻ đang nằm cứng đờ trên giường.

"Sẵn sàng chưa, thỏ con?" Kang Huyk hỏi, giọng trầm khàn.

Jae Won nuốt nước bọt. Cậu gật đầu một cái thật khẽ, rồi nhắm tịt mắt lại. Đến đi. Tới luôn đi. Một phát cho xong. Cậu thậm chí còn hơi nhích mông, một cử chỉ trong vô thức để chuẩn bị cho sự xâm nhập.

Một tiếng cười trầm thấp vang lên. Jae Won mở mắt. Kang Hyuk đang nhìn cậu, ánh mắt đầy vẻ thích thú và mỉa mai. Anh biết tỏng cậu đang nghĩ gì. Anh bỏ ly rượu lên bàn, kêu một tiếng nhỏ, rồi bước về phía cậu.

"Khoan đã," Kang Hyuk nói. "Trước khi chúng ta bắt đầu, tôi nghĩ cậu nên biết rõ mình đang giao dịch với thứ gì."

Chưa kịp để Jae Won hiểu câu nói đó nghĩa là gì, Kang Hyuk đã nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu ngồi dậy. 

"Nào, đừng sợ," Kang Hyuk nói, giọng mang theo ý cười. 

Kang Hyuk kéo tay Jae Won, đặt nó lên ngực của chính mình, ngay trên lớp áo choàng lụa.

"Cảm nhận đi."

Jae Won nuốt nước bọt, lòng bàn tay cậu cứng đờ. Dưới lớp lụa mềm mại là một cảm giác... không đúng lắm. Nó không phải là cơ ngực săn chắc, cứng rắn của một người đàn ông. Nó mềm hơn, có độ đàn hồi kỳ lạ.

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của cậu, Baek Kang Hyuk nhếch môi. Anh từ từ nới lỏng dây áo choàng, để nó trượt xuống, để lộ hoàn toàn phần thân trên. Rồi anh lại cầm tay Jae Won, áp thẳng lòng bàn tay của cậu vào da thịt mình.

Lần này thì không còn lớp lụa nữa. Jae Won cảm nhận rõ mồn một.

Mềm. Ấm. Và đầy đặn một cách khó hiểu.

Đầu óc non nớt của Jae Won bắt đầu điên cuồng tìm kiếm một lời giải thích hợp lý. 

Mềm thế? Chắc là do ổng già rồi, ít tập thể dục nên cơ bị nhão, ngực chảy xệ. Đúng rồi, chắc chắn là thế... nhưng thật ra nhìn đâu có già lắm?

Hay là... hay là béo? Nhưng bụng ổng phẳng lì mà? Không lẽ nào mỡ lại chỉ tập trung hết ở ngực được? 

A! Chắc là rối loạn nội tiết tố! Mình đọc báo thấy rồi. Mấy ông nhà giàu ăn uống linh tinh, dùng thực phẩm chức năng bừa bãi nên mới bị thế. Tội nghiệp thật.

Trong khi Jae Won còn đang bận rộn chẩn đoán bệnh cho daddy của mình, Kang Hyuk đã bắt đầu kéo tay cậu di chuyển xuống phía dưới. Bàn tay cậu lướt qua vùng bụng phẳng lì, săn chắc, rồi tiến vào vùng rốn, và thấp hơn nữa.

Tim Jae Won như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tới rồi. Sắp tới rồi. Cậu sắp phải chạm vào dương vật của một người đàn ông 42 tuổi. Cậu cắn chặt răng, chuẩn bị tinh thần cho sự ghê tởm.

Bàn tay cậu được dẫn lối, xuyên qua đám lông mu được cắt tỉa gọn gàng. Những ngón tay cậu chạm vào một vật thể mềm, ấm. Đúng như cậu nghĩ. Dương vật. Nó đang ở trạng thái mềm, nhỏ nhắn và có vẻ khá hiền lành, không đáng sợ như cậu tưởng. Cậu thở phào một cách vô thức. Cậu chịu được.

Nhưng  Kang Hyuk không dừng lại ở đó.

Anh tiếp tục kéo tay Jae Won lướt qua con cặc nhỏ nhắn đó, đi xuống thấp hơn một chút nữa.

Và rồi...

Những đầu ngón tay của Jae Won chạm vào một bề mặt khác. Một đường rãnh. Mềm mại. Và...

Ướt.

Một cảm giác ẩm ướt, trơn trượt không thể nhầm lẫn.

Não của Yang Jae Won ngừng hoạt động trong ba giây.

Cái gì đây?

Tại sao lại ướt? Ổng bị bệnh gì à? Rò rỉ cái gì chăng?

Như để trả lời cho sự hoang mang của cậu, Kang Hyuk khẽ dùng lực, ấn những ngón tay của Jae Won vào sâu hơn một chút. Ngón tay của cậu trượt vào bên trong một khe hở ấm nóng, ướt át. Một nơi đáng lẽ không bao giờ được tồn tại trên cơ thể của một người đàn ông.

"A!"

Jae Won hét lên một tiếng rồi giật phắt tay lại như bị điện giật. Cậu co người về phía sau, nhìn chằm chằm vào những đầu ngón tay của mình. Chúng dính một thứ chất lỏng trong suốt, hơi nhớp nháp.

Cậu ngẩng phắt lên, nhìn vào vùng hạ bộ của Kang Hyuk với một vẻ mặt không thể diễn tả bằng lời. Kinh hoàng, không tin nổi, và bối rối tột độ.

Cái quần què gì vậy?

Lúc này, Baek Kang Hyuk mới thong thả để chiếc áo choàng tuột hẳn khỏi người, phơi bày toàn bộ cơ thể phi thường của mình dưới ánh đèn. Để cho Jae Won thấy rõ bằng mắt những gì cậu vừa được cảm nhận bằng tay.

Kang Hyuk nhìn vẻ mặt như vừa thấy ma của Jae Won, và một nụ cười nở trên môi anh.

"Bất ngờ lắm à, thỏ con?"

Jae Won không trả lời được. Cậu chỉ có thể lắc đầu nguầy nguậy, rồi lại gật đầu như một thằng ngốc.

Kang Hyuk nhích người lại gần, giọng trầm xuống. Anh vươn tay, nhưng không chạm vào người cậu. Anh chỉ vào cái lồn của chính mình.

"Tôi không trả tiền để địt cưng."

Rồi ngón tay anh dời sang, chỉ vào chỗ đang phồng lên một cách dữ dội dưới lớp áo choàng của Jae Won. Con quái vật của cậu, sau một cú sốc văn hóa và sinh học, đã thức giấc hoàn toàn.

"Tôi trả tiền," Kang Hyuk nói chậm rãi, rõ ràng từng chữ, "để em dùng cái đó  và lấp đầy cái này của tôi."

Một khoảng lặng. Jae Won cảm thấy như có một vụ nổ Big Bang vừa diễn ra trong đầu mình.

"Giờ thì," Kang Hyuk ngả người ra giường, hai chân thon dài từ từ dạng ra, để lộ toàn bộ khung cảnh mời gọi vô lý đó. "Đến lượt em làm việc rồi đấy, baby ạ."