Actions

Work Header

Những Đam Mê Khó Lời Giãi Bày Của Chúng Ta

Summary:

Danh sách đính hờ trên mặt tủ lạnh nhà số 221B có nội dung như sau: “Một (hoặc nhiều hơn một) quả thận, và/ hoặc một tử thi nguyên vẹn (ưu tiên nam, khoảng 35-40 tuổi, cao dưới 1,8 mét), một bịch ngón chân tươi, mười sáu nhãn cầu bò (còn nguyên giác mạc), súng phun lửa cầm tay hai nòng, “Giữa lòng tăm tối” của Joseph Conrad, bản in đầu tiên, chưa mở, và không dưới mười vụ án mạng đặc biệt nghiêm trọng trong tháng tới.” Danh sách thứ hai treo ngay ngắn kế bên chỉ vẻn vẹn một chữ: “Chịch.”
Một trong hai mẩu giấy này không phải của John Watson. Vì nếu John Watson mà viết điều anh thực sự muốn dưới dạng danh sách, đó là được sống trong một vùng đất đâu đó ở bên kia ranh giới ‘gần như’, khi mà giờ đây Sherlock Holmes giờ đây đã thực sự quay về với anh, thì từ giờ đến mãn kiếp anh sẽ chẳng thể nào nhìn vào mắt gã bạn chung phòng thêm một lần nào nữa.

Notes:

Tác giả: Viết tặng ladymac111, dựa trên gợi ý của cô nàng: “John thích Giáng sinh. Sherlock thì đ*o. John lấy đó làm thử thách. Kiểu ‘12 ngày trước Giáng sinh’ hay đếm ngược gì đó nhé? Ngọt vào! Nếu cần thì một xíu ngược cũng không sao.” Gợi ý bá cháy cô ơi! Lúc viết cái này tôi thích thú khủng khiếp ấy, với lại cho xin lỗi vì lỡ tay bỏ hơi nhiều đường với cả một biển ngược nhá. Tôi hứa là phần kết sẽ bù đắp lại hết.
Đoạn “Không thể phủ nhận rằng tôi thích cuộc sống này hơn” với vụ náo loạn trong đây đều lấy từ trang blog của John Watson. Những vụ án là do tôi xào xáo lại từ “Nhà thầu khoáng ở Norwood” và “Bàn chân của Quỷ” của cụ ACD. Nếu bạn đọc dị ứng với chuyện Giáo hội Công giáo bị chỉ trích (hoàn toàn không cố ý nhá, giờ đọc lại tôi mới để ý), mời tìm fic khác đọc ạ. Những chú thích khác sẽ được đặt ở cuối truyện để tránh tiết lộ tình tiết. Lấy bối cảnh sau Reichenbach, đọc vào là thấy ngay.

Chapter 1

Notes:

(See the end of the chapter for notes.)

Chapter Text

----------

Một ngày nào đó, sớm thôi, John Watson tin rằng anh sẽ lại thấy toàn bộ chuyện này bình thường như cân đường hộp sữa. Bình thường ở đây có nghĩa là hàng ngày chịu đựng một tên tâm thần, một việc mà, xét theo mọi góc độ và khía cạnh, phải được công nhận là công việc toàn thời gian.

 

Nhưng chẳng có ma nào công nhận cả. Đáng lẽ phải có đấy, nhưng chẳng có ma nào cả.

 

Kể cả như thế, thì kiềm chế Sherlock Holmes, dù ở một mức độ tương đối, thực sự là một công việc toàn thời gian, và đáng ra nên đi kèm với phúc lợi, nghỉ có lương, và tăng 10% lương mỗi tuần. Chứ không phải cái thứ phúc lợi kiểu như phải đổ bỏ món súp khoái khẩu sau khi gã tâm thần nọ lấy nó làm môi trường sinh sôi cho một chủng vi khuẩn đột biến kịch độc, hoặc phải tự đâm vào đùi mình một liều norepinephrine chỉ vì thằng ngốc ấy quên nói cho anh biết hắn đã đổ nọc ong vào tách trà của anh. Nghề của anh, ấy là giữ Sherlock trong vòng kiểm soát, lẽ ra phải được tung hô và ca ngợi, chứ không phải bỏ ra phần lớn thời giờ ở Sở Cảnh sát mà trao đổi với một vị thanh tra đang sôi máu, hay ở hiện trường hoài công trấn tĩnh những nhân chứng đang khiếp đảm đến loạn trí, hoặc ở nơi anh đang đứng đây, nhưng chỗ này, nói cho nhẹ nhàng nhất, thì cũng khá là…phi điển hình, mặc dù họ đã vướng vào một tình huống gần như tương tự chưa đến bốn năm trước.

 

“Bình tĩnh đi, thằng ngốc này – “

 

“Ồ, tôi đang bình tĩnh đây John,” Sherlock hầm hè với sự tàn độc câm lặng, mắt hắn là hai mảnh đá lửa lạnh băng, sắc lẻm. “Bình tĩnh đến chết người ấy.”

 

John nhìn sự việc đang diễn ra ngay trước mắt và chợt nhận ra rằng, một ngày không xa, anh sẽ lại thấy toàn bộ chuyện này bình thường, kiểu bình thường lạ lùng của riêng hai người bọn họ, bởi vì bình thường thật sự và Sherlock là hai đường thẳng song song. Chưa bao giờ và sẽ không bao giờ giao nhau. Hai khái niệm ấy không hòa trộn lại được và sẽ tạo nên một hỗn hợp thập cẩm gớm ghiếc, như cái thứ anh từng uống lúc nửa tỉnh nửa mê vì sốc nhiệt sau những quán bar khô khốc đầy cáu ghét ở Afghanistan. Như cái thứ anh từng pha và uống trong tê dại, vừa nhấp từng ngụm vừa dựa thắt lưng ê ẩm vào cạnh bàn bếp lót gạch trắng  trong căn hộ mới ọp ẹp cách đây nửa thành phố, cơn đau chi ảo rần rật trong cái chân bị tật, và cảm thấy như thể có ai đó đang thực hiện quy trình nạo hút trên lồng ngực mình với nỗi u uất nặng nề đến nước mắt cũng khó bề nguôi ngoai.

 

Nhưng bọn họ không nói về chuyện đó, khi Sherlock từ cõi chết trở về mười một tháng trước trong quầng sáng chói lòa đầy khiếm nhã của phô trương mà không có lấy một câu “Xin chào” tối thiểu, lúc đó cũng không và sau này cũng vậy. Không bao giờ. Ba năm trôi qua, và nhiều điều còn bỏ ngỏ. Một vài chủ đề nhất định luôn được liệt vào dạng “tránh nhắc tới” (bao gồm gần như mọi thứ bắt đầu bằng M, hay còn gọi là “Bộ ba M cấm kị”: Moriarty (chủ yếu), hôn nhân (Marriage), và trên hết, là Mary Morstan), sau lần va chạm tất yếu giữa một nắm đấm với một gò má cẩm thạch, và vô số những trận cãi vã làm bà Hudson thức trắng hằng đêm liền sau khi John chuyển về lại căn hộ 221B.  Cuộc sống với Sherlock Holmes đã, đang ,và sẽ luôn là vùng chiến sự khó lường và ly kỳ nhất trần gian. Và nói cho cùng, trong chiến tranh làm gì có giải ngũ, kể cả sau khi người bạn thân đội mồ sống dậy như một tên Lazarus thần kinh với mái tóc màu than. Nhưng đó là chuyện của gần một năm trước, một năm mới hoành tráng làm sao. Mọi thứ vẫn chưa bình thường trở lại, cả bình thường kiểu của họ và bình thường kiểu bình thường, nhưng từ từ sẽ thế. Một ngày nào đó, sớm thôi.

 

Hôm nay không phải là ngày đó.

 

Tất nhiên, John không ngại một chút ‘không bình thường’, vẫn chưa. Dù vậy, giá như con đường tiến đến ‘bình thường’ ít…chông gai hơn một chút thì tốt quá. Hoặc có lẽ giá như anh đang ở chỗ nào khác ngoài khu Giáng sinh được trang hoàng lung linh sáng rực của của siêu trung tâm thương mại Harrod, giương mắt nhìn gã thần kinh được nhắc đến nọ đòi xin tí huyết của một nhân vật hư cấu, như thể đây là chuyện hoàn toàn bình thường vậy.

 

“Để tôi nhắc cho cậu nhớ,” John vừa gằn giọng thì thào vừa nhìn hai bảo vệ có vũ trang đang vội vã bươn bả qua một biển khách mua sắm mùa lễ hội, “người sắp bị bắt là cậu đấy, chứ không phải hắn. Cậu sẽ bị bắt, một lần nữa.”

 

“Để tôi nhắc cho anh nhớ, anh sẽ bảo lãnh tại ngoại cho tôi. Một lần nữa. Giờ thì im mồm và gọi Lestrade đi.”

 

John trút một tiếng thở dài từ tận xương cốt của kẻ tận cùng mệt mỏi . Nói cho công bằng thì mỗi khi đi với Sherlock anh lại rơi vào trạng thái như thế.

 

“Tôi chỉ đến đây để nói với ông, rằng ngoài việc bị bắt giữ, ông còn còn phải bồi thường cho tôi,” gã thám tử rít lên qua kẽ răng, trong khi xoắn lấy cái cổ áo giả lông trắng muốt giữa mười khớp ngón tay siết chặt. “Vị chi ba mươi tư mùa Giáng sinh. Và đây là thông tin tham khảo cho ông năm nay đây: như tôi đã có lần trình bày hết sức rõ ràng với ông, tôi muốn án mạng, càng máu me càng tốt. Hi vọng lần này ông sẽ không thất hứa nữa, không thì mùa lễ hội này tự tay tôi sẽ cung cấp xác chết cho Sở Cảnh sát. Bật mí nhé: là xác của ông đấy.”

 

Sherlock đang tóm lấy Ông già Noel trong gọng kìm tử thần theo đúng nghĩa đen, gần như nhấc hổng chân ông ta lên. Đâu đó sau lưng cả hai người là một hàng dài trẻ con lẫn phụ huynh hãi hùng đang đứng giữa ngôi làng giả phủ tuyết vui tươi giăng mắc đèn sáng nhấp nháy, chờ được nhảy vào lòng Ông già Noel mà kể cho ông nghe điều ước. Một hàng dài trẻ con lẫn phụ huynh mà vài phút trước đó vẫn còn yên ổn cho tới khi Sherlock phi qua cánh cổng nhỏ xinh trắng như cánh thiên thần lấp lánh hoa đăng, phóc một cái tới tận đầu hàng, rồi chộp lấy Ông già Noel với danh nghĩa để thẩm vấn đấu mối trong vụ án mới nhất của họ. Đáng ra John nên thảo luận với Sherlock để thống nhất cách giải quyết việc này một cách đúng đắn và êm thấm, nhưng, như mọi khi, vừa đặt chân vào trung tâm là Sherlock đã phất áo khoác hầm hầm đi trước, không buồn mở miệng nói thêm tiếng nào. Thế là giờ đây John chỉ biết đứng đực ra nhìn người này bóp cổ người kia, và âm thầm buông một tiếng thở dài. Hiển nhiên khi về lại căn hộ anh sẽ phải làm việc thật lâu với gã thám tử về chuyện không tốtdi chứng tâm lý tuổi thơ bị đè nén.

 

Chó chết thật.

 

Ngay lúc này vị bác sĩ đang vận hết sức bình sinh để không nổi đóa lên, để kìm hãm vụ này không bứt mẹ nó ra khỏi vòng kiểm soát, nắm tay buông thõng bên đùi thỉnh thoảng lại giần giật. Đây không phải lần đầu tiên anh gặp phải sự việc có tính chất như thế này, tất nhiên rồi, và anh đúng là ngu người mới dẫn Sherlock trở lại nơi đã gây ra cái biến cố được vinh dự lên trang blog John Watson khét tiếng gần bốn năm trước, khi mà gã thám tử hỏi xin Ông già Noel vài vụ án mạng làm quà trước mặt cả đống người vô phước phải chứng kiến. John lúc ấy cứ ngỡ gã đang đùa – một trò đùa xúi quẩy điên khùng – nhưng vẫn là đùa. Hình như anh bé cái nhầm rồi.

 

“Không phải lúc này, Sherlock. Được rồi. Để tôi báo cho Lestrade, nhưng mà…bỏ Ông già Noel xuống đi, để cho bảo vệ lo liệu…không phải việc của cậu. Không phải lúc này.”

 

“Còn lúc nào tốt hơn chứ? Sau khi uống trà à? Sau khi lão có đủ thời gian dựng lên chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo rồi bỏ chạy à?”

 

“Không,” John thì thào đáp trả, rồi cố đếm đến đâu đó gần mười trước khi nói tiếp, “Ít nhất cũng cẩn thận trước mặt trẻ con chứ?”

 

“Làm gì? Bọn trẻ anh nói đến đã đủ lớn để nhận ra Ông già Noel không có thật mà chỉ là chiến lược được dàn dựng tinh vi của chủ nghĩa tiêu thụ đang bành trướng mà cha mẹ chúng sẵn lòng nghe theo với hy vọng có được bức ảnh gia đình hoàn hảo ịn lên thiệp mừng Giáng sinh,” gã thám tử sẵn giọng tuôn ra một tràng trước khi quay lại người đàn ông vận đồ đỏ choét nãy giờ vẫn chưa được buông tha. Nụ cười khoái trá của Sherlock giờ đã chuyển thành biểu cảm gầm ghè say máu. Không tốt chút nào. “Quy chuẩn xã hội miêu tả ông là người hòa đồng từ tâm, nhưng tôi rất ghét phải tiết lộ cho bọn ranh con xun xoe của ông rằng ông chẳng phải Ông già Noel thật, mà chỉ là kẻ mạo danh nửa mùa kiếm chút tiền còm, hơn nữa còn tham gia vào một đường dây buôn lậu ma túy.”

 

John ước gì mấy bậc phụ huynh đừng có trố mắt nhìn muốn lọt tròng như thế nữa. John ước gì nghề tay trái của gã ất ơ này KHÔNG PHẢI là làm tội phạm rắn mặt, mà thay vào đó chỉ là một ông già hiền lành thích làm trò mua vui cho thiếu nhi ngày lễ hội. John ước rất nhiều thứ, nhưng ngay lúc này, khi mắt nhác thấy hai bảo vệ có vũ trang chỉ còn cách họ có vài bước chân, mắt lại nhìn Sherlock thay vì kẻ thực sự có tội trong vụ này, anh nhận ra, như thường lệ, rằng điều ước của anh sẽ không thành hiện thực và toàn bộ vụ việc sắp sửa xoay chuyển theo một chiều hướng khá không tốt. Ngoài đời thực nhìn Sherlock đã giống gã tâm thần lên cơn dại rồi, đừng nói đến chuyện trong trích xuất nhiễu hột của máy quay an ninh. Dù sao thì chuyện này cũng không có gì là mới. John chịu đựng đã quen rồi. Và anh sẽ cho Sherlock biết điều đó.

 

John Watson điểm lại một vài lựa chọn trong khi chờ công lý (hay một dạng của công lý thì cũng thế) tiến về phía họ. Vì anh đã kiệt chẳng còn chút sức lực nào, nên thay vì lao vào hai tên bảo vệ vai u thịt bắp khoác đồng phục xanh hải quân đang nhảy qua hàng rào thấp lè tè bao quanh khu Giáng sinh, lần này, John sẵn lòng tránh sang một bên. Anh đã học được từ sai lầm trong quá khứ rằng bị tóm cả đôi chẳng được tích sự gì cả. Không thể đưa thủ phạm ra ánh sáng nếu cả hai đều tra tay vào còng sau khi người này bị đẩy đánh thịch vào sườn xe cảnh sát cạnh người kia. Tất nhiên, Sherlock vẫn còn quá chú tâm siết cổ kẻ can tội bôi tro trát trấu vào mặt Ông già Noel đến độ gã còn chẳng để ý xung quanh đang có chuyện gì, đến khi bị một trong hai tên bảo vệ vật úp xuống thảm tuyết nhân tạo kế bên chiếc ghế sơn son thếp vàng của Ông già Tuyết. Một khi thoát ra khỏi bàn tay của gã thám tử điên, thủ phạm, giờ hiển nhiên đã bị vạch trần, ngay lập tức vùng chạy thoát thân và suýt chút nữa đã vọt được qua hàng rào, nhưng may nhờ phản ứng nhạy bén của đội bảo vệ trung tâm Harrod mà lão đã nhanh chóng được nằm úp xuống đống tuyết giả cùng với Sherlock. Người lớn giờ đang giải tán và/ hoặc lấy điện thoại chụp vài tấm hình làm bằng chứng cho vụ kiện cáo mà sau này họ thế nào cũng đưa ra tòa. Bọn trẻ con thì khóc đến sưng cả mắt.

 

Không hiểu sao mà mớ hỗn loạn này, đặc biệt là ảnh hưởng của Sherlock tới bất cứ ai dưới mười tám tuổi, lại cho anh cảm giác gần như bình thường. Hay thật.

 

“Bày trò như thế đã vừa lòng chưa? Vui quá nhỉ?” John vừa hỏi vừa móc điện thoại trong túi ra, khẽ lắc đầu ngao ngán. “Tôi đã bảo rồi mà, đồ chết giẫm.”

 

Câu trả lời bị tuyết giả chặn lại nghe nghèn nghẹn. “Lúc đó tình cờ tôi lại đang thẩm vấn dở.”

 

“Không hề, cậu đang đòi giết người thì có. Giết một nhân vật hư cấu cơ đấy.Ngay giữa một ngôi làng Giáng sinh nữa chứ. Cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra hử?”

 

“Tôi mong bắt được một tên tội phạm sừng sỏ, hiển nhiên rồi,” dừng một lúc, rồi, “Chuyện này thật sự làm anh ngạc nhiên à?”

 

John Watson vuột ra một tiếng cười khan cụt lủn trong khi lướt qua lịch sử cuộc gọi trên điện thoại. Trước nỗi xấu hổ ê chề của anh, và cả vị thanh tra nữa, mười số gần đây nhất, vì nhiều lý do khác nhau, đều là của Lestrade. Phải, lẽ ra cố giải thích việc Sherlock làm thế quái nào đó lại bị bắt vì đe dọa một nhân vật hư cấu (gạch chân chữ ‘nhân vật hư cấu’) phải làm anh ngạc nhiên. Lẽ ra việc Sherlock nằm sóng soài trong tuyết giả, bị còng tay bên cạnh Ông già Noel trong khi John đứng bên cạnh nhìn những người bảo vệ đương trao đổi gì đó liên quan đến ‘bắt giữ’ và ‘trát hầu tòa’ trong tiếng bộ đàm rè rè phải làm anh ngạc nhiên. Lẽ ra cảnh trẻ con khóc lóc và người lớn thét lác trong một làng mùa đông tan tác điêu tàn, dù mới một phút mười giây chẵn trước mọi thứ còn thanh bình như bước ra từ cổ tích, phải làm anh ngạc nhiên. Nhưng ngạc nhiên mang hàm ý thiếu sự chuẩn bị, còn John Watson, mỗi khi ở bên Sherlock Holmes, dù có một khoảng tạm dừng dài ba năm, đã được rèn luyện để dự trù trước những chuyện không ai có thể ngờ tới. Một ngày nào đó anh sẽ lại thấy chuyện này bình thường, sớm thôi, dù sao cũng đã gần một năm rồi còn gì.

 

Và ngay lúc này đây, mọi thứ đang bắt đầu quay lại đúng quỹ đạo vốn có của nó.

 

Tôi không thể phủ nhận rằng tôi thích cuộc sống thế này hơn,

Và với cậu ở bên, lại càng thêm phần tốt đẹp.

 

“Không,” John nói với một nụ cười mệt mỏi trước khi đưa chiếc điện thoại đang đổ chuông lên tai, đồng thời chuẩn bị tinh thần để lý giải tại sao cả thủ phạm kẻ hành pháp đều bị tóm gọn không chút nể nang. “Không ngạc nhiên một chút nào, thằng ngốc ạ.”

 

- Hết chương 1 -

Notes:

Chú thích:
Lazarus là một nhân vật trong Phúc âm Thánh John, tương truyền được Chúa hồi sinh sau khi đã chôn được bốn ngày.