Actions

Work Header

Yu-Gi-Oh! Go Rush Oneshot: Bọt Biển

Summary:

Warning couple: Zwijo zir Velgear x Ryugu Phaser (no switch)
Rating: M
Author: Chungos
*Only Vietnamese (sr im lazyヽ(°〇°)ノ)
*illustration (art by me, again lol): https://x.com/fattypenguinji/status/1808204330992128133?t=OYR8XyoMDwL7ohZoGhtuyg&s=19

Notes:

(See the end of the work for notes.)

Work Text:

Hắn nhấp nháp chút vị chan chát còn sót lại từ ban nãy. Zwijo đã dùng rượu từ trước khi bước chân ra bãi biển lộng gió, chân giẫm lên từng hạt cát, sột soạt dưới giày và lộm cộm âm thanh ấy bên tai.

Chớp mắt. Cảm giác say mèm đang đổ dồn lên khuôn mặt và cảm giác nóng ran ở lồng ngực hơi dồn ứ. "Rượu" của người Trái Đất là thứ nước kì lạ mà Zwijo vừa được nếm qua ban nãy (thật ra là do chính anh ta tự tìm được nó thôi).

Có cái gì đó thôi thúc hắn dừng chân ở bãi biển. Trời chỉ có ánh sáng lờ mờ của trăng, cùng với cái gió đìu hiu rít lên từng cơn lạnh. Cái thứ gió mằn mặn và cay cay khóe mắt níu chân Zwijo ngồi lại trên bờ bãi. Cơn đau đầu cũng dồn dập hơn một chút, hắn chậm rãi ngồi xuống, để tiếng sóng nhè nhẹ vỗ và tiếng một cái lon bị bỏ lại của những cuộc vui ban chiều kia lăn lên kêu lóc cóc. 

Bằng cái góc nhìn mờ mờ hơi phủ sương, hắn thấy từng ánh sáng nhấp nháy không ngưng trên trời, cái ánh trăng kia cũng ỏn ẻn nấp mình sau đám mây đen kịt. Cùng lắm cũng không mấy ai ở cái nơi lạnh tanh không cuộc vui và con người trong thời gian này, Zwijo có đủ thời gian để mình ngà ngà say sưa, nếm cái dư vị chan chát ở đầu lưỡi, cũng như chút thanh ngọt cay cay của "thứ nước loài người" đó.

Những con tàu to kềnh ngoài khơi xa cứ nhấp nhô, nhỏ bé, và ngọn hải đăng xoay ngọn sáng của nó khắp bốn hướng chỉ đường cho những con tàu đang xoay sở.

Zwijo cứ thoải mái vậy, hắn muốn nằm ngửa ra thưởng thức trọn vẹn cả cái hương biển và âm thanh vỗ vồ vập ấy. Cái khoái cảm kì lạ đó chạy dọc vào từng thớ thịt lẫn mạch máu, hắn lim dim nhắm hờ đôi mắt.

Mai rồi cũng tỉnh giấc sau cơn mê man.

Nhưng không, chỉ mới nằm được mươi phút thì Zwijo phải cựa mình ngồi dậy. Trong cơ mê man ấy, đôi tai của anh ta cố gắng làm đủ mọi cách để nghe ngóng âm thanh lạ xung quanh. Tiếng sóng vỗ bỗng dưng mạnh bạo hơn, ào ạt cũng như những giọt nước cứ kêu lên tong tỏng...

- Lại cái gì trôi dạt từ biển à..?
- Anh là... Ai vậy?

Zwijo mơ màng lại gần hơn với âm thanh kì lạ, để nghe gần hơn tiếng thở đều đều, và cả cái kêu thảng thốt, ngỡ ngàng của thứ "kì lạ" đó.

"Tôi chưa bao giờ thấy qua anh ở đây, anh bị say đúng không?". Thứ "đó" lại không dứt lời, muốn tiến tới gần hắn hơn để kiểm tra. Zwijo giật phắt đi, trực tiếp nắm lấy tay của "nó" rồi gằn giọng như thể mất kiểm soát:

- Ta không cần. Và thứ ta muốn hỏi đây, ngươi là cái gì đấy?

Nó hoảng. Gạt tay Zwijo ra rồi e ngại nhìn hắn, chau mày và lúng túng, nó bắt đầu nhìn nghiêng dọc để tìm xem xung quanh có ai không.

Hình như, là không. Nó đang đảo mắt tìm một thứ gì đó, nhìn trong đôi mắt vô vọng. Hiện tại đang là khuya, mà vì là khuya nên nó mới dám ngoi lên mặt biển để ngắm trăng đêm nay. Nhưng tiếc là trăng đã nấp đi đâu luôn rồi.

Zwijo hít lấy một hơi thật sâu, nắm cánh tay của nó rồi kéo ngược lại về hướng mình. Nó ra sức giãy giụa, chiếc đuôi cá óng ánh cũng vẫy lên. Hắn chăm chú nhìn vào đuôi cá, rồi nhìn nó. 

Thấy nó có vẻ im lặng (vì rối bời) nên hắn mở đầu trước cho cuộc nói chuyện không vào ngõ cụt, bằng với "Ra cậu là một người cá, chắc cũng là người ngoài hành tinh".

- Tôi là Phaser. Ryugu Phaser.
- Ừ, tôi nhớ rồi.
- Chỉ vậy thôi sao?

Phaser nghiêng mặt nhìn Zwijo đang lèm bèm, cậu ta vươn tay mình, ban nãy còn rụt rè, chạm lên trán của hắn. Bàn tay lạnh ngắt do tiếp xúc với nước lâu chạm vào trán Zwijo khiến hắn run mình lên, như có điện giật xoẹt qua người mình.

"Tôi thấy anh nên mau chóng về nhà của mình. Anh sốt rồi". Cậu ta rướn người lên bờ biển, lê thân mình đến gần Zwijo hơn rồi vuốt vuốt lưng hắn. Có lẽ đây là một cách để hắn đỡ cảm thấy râm ran hơn vì cơn sốt quá đột ngột.

Con ma men kia khiến Zwijo nóng rực, dựa đầu mình lên vai người cá mới chỉ gặp mặt nhau. Phaser im lặng, liền thu lại đuôi cá của mình, trở thành hình dạng người và tìm cách đưa Zwijo về nhà.

"Nhưng so về tầm vóc thì có vẻ anh ta cao hơn mình..." - Phaser nghĩ vậy. Cảm giác bị ôm gọn lại cũng khiến Phaser hơi nóng lên, phần gáy bị hắn dựa vào và dụi vào mạnh hơn.

Hắn ôm lấy cậu rồi chạm vào phần cổ áo dày, vén nhẹ xuống rồi mơ màng cắn lên. Phần da mềm thơm như tan vào miệng. Cậu im lặng. Một không gian im lìm lạnh lẽo. Có hét lên cũng không ai giúp được, hay cũng chẳng có ai đến để giúp được mình. 

Đưa tay chạm vào mái tóc rối xù như một sự đáp trả, vỗ về vuốt lưng như một người chủ xoa dịu cún cưng, và rồi người chủ bị chú cún của mình đùa bỡn đến bật máu.

Trong cái ánh nhìn mơ màng với ngọn đèn hải đăng lờ mờ chiếu rọi (có vẻ vầng trăng quá xấu hổ để có thể đường hoàng nhìn cảnh ấy), hắn liếm nhẹ, nhưng như một con thú đói khát, từng giọt máu tanh đỏ tươi cứ vậy chạy ngược vào cái miệng háu ăn. Chưa hết cơn mê, hắn há to và giữ chặt lấy người bên dưới, và được đáp trả lại bằng những lần đưa lưỡi vào thật sâu, cảm nhận rằng đối phương cũng cắn trả, như cảnh cáo hắn.

Đôi tay mềm run rẩy vì lực cắn, nó buông lỏng đôi tay và bị lực của người bên trên ghì chặt lại. Cơn đói khát cứ vậy đổ dồn lên cái bản năng được kích hoạt bởi thứ được gọi là "rượu". Hương thơm ngà ngà của gạo ủ và cái vị ngọt từ khoang miệng, hắn trao lại cho cậu ta từng chút một, và giữ chặt không muốn buông ra. 

Nghe rõ từng tiếng lách cách của phụ kiện bị tháo xuống, rơi bịch xuống đất. Hắn đã cho cậu biết chút cơ bản, bây giờ nên để cậu ta trải nghiệm thêm những thứ mới lạ ở trên đất liền, chẳng hạn như một cái xé toạt như ban nãy, hay cái đau thấu xương nhưng không dám rên la...

Phaser hờn dỗi cảm giác ấy. Lần đầu gặp mặt, còn chưa quen nhau đã trở thành con mồi của một gã say. Chẳng thà mình bị bắt lên, lấy hết vây hết vẩy, bị cắt ra làm thịt, cũng đỡ tủi nhục và đau đớn hơn cảm giác dưới thân một thằng đàn ông khác. Cái vị kia cũng chẳng ngọt ngào, nó chua và ngai ngái mùi máu tanh, đi cùng đó là cái khát máu và bản năng trỗi dậy của một tên say.

Đau đớn để bị cởi bỏ từng lớp phòng bị. Cái lạnh của gió biển thổi lên làn da mỏng manh, nó mím môi để tên say kia bắt đầu ép nó phải trở thành một người mẹ, nhâm nhi từng miếng thịt trên người và dằn nó đau đớn.

Nó không rên la được. Thứ xúc cảm ấy, sự đau đớn ấy là thứ không thể chỉ hét to lên là có thể giúp được nó thoát khỏi gã. Gã tùy tiện đưa tay mình xuống bên dưới. Trong cơn mê sảng, gã nhìn cậu như một kho báu vừa mới cướp được. Xinh đẹp, mỏng manh và rất nghe lời. Cơ thể nhỏ hơn gã bắt đầu run lên từng cơn vì bị động chạm, cũng từng giọt nước mắt sống đó chảy ra, và ngoan ngoãn không phát ra chút âm thanh nào.

Người cậu nhẹ bẫng. Hắn vừa vuốt ve cậu, lại vừa im lặng làm tròn bản năng của mình ở bên dưới hắn. Cảm giác đau đớn thể xác dường như bay biến đi sau khi hắn xâm nhập vào bên trong "chàng tiên cá" ấy. Như để làm quen với nơi chật hẹp, hắn đã túm tóc cậu lại và ghì cho cả hai sát nhau hơn. Bây giờ hắn sẽ dỗ ngược lại, bảo với người cá rằng sẽ không đau gì cả, hãy thả lỏng ra đi.

Hắn là kẻ dối trá. Thậm chí nó còn đau đớn hơn khi từng cú thúc được hắn thực hiện lên người cậu, như một sự trừng phạt dành cho một kẻ ham chơi muốn lên bờ biển ngắm trăng đêm ấy. Cả người run bần bật, chiều theo sự bạo lực của hắn mà cậu phải tự di chuyển để cứu lấy chính mình.

Sự đáng sợ hơn việc bị động, và làm đau đớn mình, là chủ động làm đau đớn mình.

Cậu tự di chuyển mình, cọ xát thân mình lên người to hơn. Hắn muốn nghe từng tiếng nỉ non của cậu hơn là tiếng sóng vỗ ào ạt kia. Và sau cái cấu môi bật máu đó, Phaser chính thức không kìm hãm được chính mình.

Cậu bắt đầu cắn răng và hức lên từng tiếng nấc khi tự di chuyển, và chuyển sang những tiếng nỉ non cầu xin dừng lại, nài nỉ hắn đến kiệt sức. Đổi lại sự thống khổ đó, bản năng của hắn hả hê và muốn nó rên rỉ nhiều hơn. Thế là từng lúc mạnh bạo, dày vò bên dưới cơ thể của cậu cứ thế mà nhân lên gấp bội. 

Mái tóc bết lại do mồ hôi, cậu gục người vì rệu rã và đau nhức. Hắn cúi người, ghì cậu thật lâu rồi nuốt trọn lưỡi nhỏ. Âm thanh sóng đập lên bờ như thể đó là tiếng ai oán của cậu vậy. Cậu không khóc được, nhưng sóng đập mỗi lúc một mạnh hơn. Tiếng sóng vỗ đó lại át đi mất tiếng động chạm xác thịt đau đớn đó. Giật mình, Phaser muốn vùng ra khỏi vòng tay của Zwijo, cậu thều thào yếu ớt cầu xin hắn đừng làm như vậy nữa. 

Thứ dục vọng đó chảy tràn vào trong mạch máu của cậu.

Người Phaser run rẩy từng cơn. Vì mệt, vì đau. Không còn sức kháng cự lại cảm giác đó nữa, vì không ngăn được việc đó xảy ra. Dù cho cậu có mở miệng xin tha từ lâu, hay là có nài nỉ yếu ớt "Đừng làm việc đó nữa" thì nó vẫn xảy ra. 

Từng lọn tóc lòa xòa rối bù. Cậu mệt đến lả người. Nhìn thấy thứ mình cố gắng trao cho cậu lại chảy tràn ra khỏi cơ thể khiến hắn hơi bực, cùng với hơi men còn nồng nặc, Zwijo bế xốc cậu lên và tiếp tục tra tấn thể xác đó.

Lần này không còn sự kháng cự từ nó nữa, nó chịu khép người lại và chấp nhận mình đã bị một gã đàn ông khác thao túng và khao khát lấp đầy.

Dù chỉ là hơi men nồng thơm gạo thì những vết tích trên cơ thể cậu và hắn vẫn còn. Những vết bầm do hắn cắn trên người cậu và những vết cào xước bấu vào da thịt hắn hằn lên do cậu làm ra. Mọi thứ có lẽ đã chứng minh được đêm không trăng đó đã xảy ra thảm cảnh gì.

Tiếng sóng cứ như vậy mà dồn dập mãi.

Zwijo tỉnh lại khi trời đã tờ mờ sáng. Rùng mình một chút, cùng với cái đầu tê rần, hắn vò tóc. Cả cơ thể hắn nhức lên, nhất là phần lưng. Cái xúc cảm kì lạ đó cứ nghẹn ứ trong họng hắn.

"Rốt cuộc hôm say ấy mình đã làm gì?"

Biển xanh hôm nay cũng có vương lại một chút bọt.

Notes:

Im just lazy to trans my fic (im written this when sleepy haha), but i wish i trans that fic to promote ZwiPha more widely, so sorry to bother everyone, please read it in Vietnamese first :3.