Actions

Work Header

Yêu thương chưa vụt bay

Summary:

Từ "Ta cưới em về tuy làm lẽ nhưng sau này trong phủ này, chuyện hậu viện em quán xuyến ta sẽ không để em thiệt thòi"

Đến " Cưới lần nữa chứ, cưới em làm chính thê, sao có thể làm qua loa cho được."

Chapter 1: Tựa duyên

Chapter Text

Huế, 192x

-Anh Cường ơi, sao mình không về nhà?

Cậu trai trẻ vừa xuống bến cảng sau chuyến du học Tây phương đã bị gã anh họ tóm lấy, vội vã mang lên xe gấp rút rời đi như thể sợ có ai đó trông thấy.

-Nghe anh này Hiếu, sau này em mang họ Nguyễn, chỉ là con trai của một gia đình làm nông di dân từ đàng ngoài vào, không liên quan gì đến thân phận cũ nữa. 

Gương mặt Việt Cường đầy vẻ nghiêm trọng dặn dò, Hiếu nghe xong đầy sự hoang mang, thân phụ em họ Vũ, làm quan trực thuộc bộ Hình đương triều, lí gì nay em lại phải đổi sang họ khác, thân phận khác. 

-Anh nói gì lạ thế? Thầy mẹ em đâu? 

-Nghe anh, em phải thật bình tĩnh. Thầy em bị người ta vu oan trước mặt người Tây nên đã bị xử tử hình bảy ngày trước rồi, cả nhà giờ chỉ còn mỗi em thôi, em phải sống sót. Tuyệt đối không thể để mối hận này chìm vào quên lãng. 

-Anh nói gì cơ? 

Đón nhận tin dữ, niềm vui vì sau bao năm chờ đợi để được đoàn viên nay biến thành nỗi đau tan cửa nát nhà. Một gia tộc hưng thịnh, có điều kiện đủ để cho em có cơ hội được sang phương Tây học hỏi, vừa mới một tháng trước em và mẹ vẫn còn thư từ bình thường, vậy mà giờ đây, qua lời của Việt Cường, đã lụn bại chỉ còn có vài mạng người, trong đó có em. 

-Hiếu, anh biết là em không tin được, nhưng vốn từ khi người Tây đến nước ta, có bao giờ là chúng ta không như ngồi trên đống lửa. Người mất thì cũng đã mất rồi, mình ở lại phải giữ được mạng trước thì mới tính chuyện tương lai cho được. 

Tuy rằng Việt Cường cũng đã cố gắng an ủi em rất nhiều, nhưng Hiếu không nghe được thêm lời nào nữa, cả chặng đường đi em chỉ ngồi bần thần ở đó, tay siết chạt lấy chiếc vali còn đựng quà của phương Tây cho thầy và mẹ. 

Đi một chặng đường dài, đến một vùng hải cảng, hai người họ đón thêm một người khác lên xe. Hiếu nhớ mang máng người này, anh ta là bạn của Việt Cường mang họ Nguyễn Cao nhưng cũng chẳng phải dòng dõi hoàng thất gì, theo trí nhớ trước khi du học của em thì Sơn Thạch là người gốc Gia Định, lớn lên chuyển vào kinh thành, thi đạt trạng nguyên võ của triều đình nhưng không ra làm quan mà đi khắp đây đó, ngao du sơn thủy.

Tâm trạng buồn tủi vô tận của Hiếu khiến em chẳng nghe nổi được hai người bàn với nhau chuyện gì, chỉ thấy Việt Cường ái ngại nhìn em rồi quay ra thuyết phúc Sơn Thạch. 

-Cương quyết là không đưa được Hiếu theo à? Nhưng giờ chẳng còn ai đủ tin tưởng để gửi gắm em ấy nữa. 

-Khó nói lắm, Hiếu đi cả một chặng đường dài từ phương Tây về lại nhận tin dữ như thế, sợ là không theo được đâu. Nếu Cường sợ, tôi có ý này,...

Sơn Thạch lại tỏ vẻ thần bì thì thầm gì đó với Việt Cường, nhưng trông gã vẫn rất không an tâm, nhìn lại phía Hiếu đầy áy náy. Hai người họ vốn định tham gia một quân khởi nghĩa chống lại người Tây, hiện đang đóng ở vùng sát biên giới Lào, tuy nhiên bên đó vẫn còn non nớt, không thể tùy tiện mang thêm người vào đó được. 

Cũng chính vì thế, cả Thạch và Cường đều đi đến một thống nhất cuối, là gửi Hiếu ở một nhà người quen ở vùng này.

Là bạn thuở nhỏ của Sơn Thạch, cũng là người gốc thành Gia Định, Liên Bỉnh Phát là một thương buôn vùng biển ven kinh thành. Lúc được đưa đến trước của nhà Phát, Hiếu còn phải cảm thán, căn biệt phủ này khéo so được với phủ đệ riêng của các quan hàng nhất phẩm trong kinh đô. Nhưng trái với phần đông thiết kế đều đang chạy theo kiểu cách Tây phương, căn biệt phủ này cổ kính, mang đậm nét văn hóa phương Đông, giống hệt như chủ nhân của nó vậy. 

Trước sự đánh giá của một chàng trai mười chín tuổi, dành tận 10 năm sống và học tập ở trời Tây, Liên Bỉnh Phát không khác gì một ông già cổ hủ, trạc tuổi Cường và Thạch đều chưa đến tứ tuần nhưng ăn mặc không khác thầy em thuở sinh thời là bao. Hắn để râu khá rậm, tóc búi củ tỏi nhỏ, chít khăn chữ nhất, áo tấc tím lùng bùng. 

-Gì đây?

Hắn cau mày nhìn chàng trai còn nhòe nhoẹt lệ trên mắt, thận trọng núp sau Sơn Thạch và Việt Cường quan sát hắn. 

-Ừ thì em tôi. 

Đáp lời hắn, Việt Cường trưng ra nụ cười tươi nhất để giới thiệu, tiện tay gã kéo Hiếu ra phía trước. Liên Bỉnh Phát vẫn cau mày, hắn không quen biết Việt Cường nhiều bằng Sơn Thạch nhưng vẫn đủ để biết, em trai Việt Cường đã chết sau cuộc "thanh trừng" của người Tây bảy ngày trước. Bản thân Cường cũng đang bị truy  nã gắt gao, gã không dại gì mà nhặt về một thằng nhóc không rõ lai lịch làm em hết. 

-Đây là Hiếu, em ấy với tôi là anh em họ. Bạn chưa gặp em ấy bao giờ hết! 

Nghe giới thiệu kỹ hơn, Liên Bỉnh Phát bấu chặt lấy thành ghế để giữ bình tĩnh. Hắn không phải chưa gặp em, hắn từng chịu ơn huệ của thầy em nhiều năm về trước, khi ấy đến nhà họ Vũ, cũng đã từng nhìn thấy một thằng nhóc nghịch ngợm trèo tường trốn đọc sách. Đến bây giờ, Phát đồ rằng, cậu nhóc năm nào chính là em. 

-Là con thầy Hưng à? 

Hắn chỉ hỏi một câu cụt lủn, Việt Cường khẽ gật đầu xác nhận. Chỉ mới thê thôi, Liên Bỉnh Phát đã vội đồng ý với lời đề nghị của hai người bạn cũ, cho người thu xếp chỗ ở cho em. 

Sau này em có hỏi lại hắn, về mối quan hệ cũ của thầy em và Phát, nhưng hắn chỉ nói đơn giản hắn chịu ơn của thấy em mà nên người nay giữa lúc giọt máu cuối cùng của ông không nơi nương tựa, lưu lạc đến chỗ hắn thì chắc chắn là thầy em đang tạo cơ hội để hắn được báo đáp ân tình xưa. 

-Nhưng liệu cứ thế cho Hiếu vào phủ liệu ổn không? Phu nhân đã tạ thế bảy năm rồi, Hiếu lại qua lớn để nhận làm con nuôi được, ở đây các quan lại biết hết gia cảnh trong nhà ra sao...

Sơn Thạch chỉ hơi thắc mắc một chút đã nhận được cái phẩy tay của hắn với lời khẳng định chắc nịch, hắn đã nhận lời chắc chắn sẽ chăm sóc cho em chu toàn, hai người họ cứ yên tâm đi thực hiện khát vọng của riêng mình. 

Mới ba ngày sau. 

Khắp vùng làng chài ven đó người ta đã đồn ầm lên chuyện chủ thương nhà họ Liên lấy vợ mới. 

-Bà nghe gì chưa? Nhà họ Liên sắp có đám hỉ to rồi.

-Không phải ông chủ nhà đó chọn sống góa vợ cả đời à? 

-Chậc đàn ông mà, bảy năm rồi, sao có thể chịu được cảnh chăn đơn gối chiếc mãi. Huống hồ, cậu ta cũng mới có 35-36 tuổi. 

-Nhưng mà nghe bảo, người này chỉ lấy về làm lẽ thôi. 

-Lại diễn trò chung thủy đó hả? Con hồ ly kia chắc ễnh bụng ra rồi nên mới vậy chứ gì? 

-NÀY KHÔNG ĐƯỢC NÓI MỢ NHÀ TA THẾ! 

Lời đồn giữa chợ như gió thoảng bay, chưa chắc đã tồn tại qua một tuần trà nhưng người bận  tâm lại là cậu ấm mới 8 tuổi nhà họ Liên. Nó ghét mấy kẻ này, nó khó khăn lắm mới có người cùng bầu bạn vậy mà bọn họ dám buông lời xằng bậy. Nó phải bảo vệ cho được người mới tới này, vì thầy nó dạy thế.

.

.

Đêm ấy nhà họ Liên chỉ tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ, chẳng có khách khứa, cũng chẳng rước dâu, không kèn trống, chỉ có hai chiếc đèn lồng đỏ treo trước cửa ngõ. 

Ngồi bên cạnh thiếu niên còn chưa cạn nước mắt vì nỗi đau nhà, Liên Bỉnh Phát chỉ thủng thẳng siết tay em nhè nhẹ, an ủi. 

-Nếu cưới em làm chính thê sẽ cần phải qua nhiều văn thư phức tạp, e là thân phận em dễ bị lộ. Vậy nên chỉ có thể làm như vậy. Ta cưới em về tuy làm lẽ nhưng sau này trong phủ này, chuyện hậu viện em quán xuyến ta sẽ không để em thiệt thòi.

Chapter 2: Tân hôn

Chapter Text

Thiếu niên mới thành niên đỏ mặt vân vê gấu áo, ngước mắt nhìn hắn vẫn đang mặc bộ áo tấc như ngày đầu gặp, chẳng có lấy một chút dáng vẻ của một chú rể mới gì cả. Cũng đúng, em thầm nhủ, ở một quốc gia so với thế giới bị cho là lạc hậu lại ảnh hưởng mạnh mẽ bởi Nho giáo sao có thể sinh ra loại quan hệ đồng giới như thế này? 

Dù chỉ là một loại cách để lấp liếm qua loa về sự có mặt của em trong căn nhà này, nhưng Hiếu không tin người trông có vẻ cổ hủ như hắn lại bày ra để giúp đỡ em. 

-Em chưa thấy quan hệ đồng giới bao giờ sao? 

Nhận thấy Hiếu vẫn đang e dè nhiều hơn là đau buồn, hắn từ tốn mở lời trước. 

-Không phải, ở phương Tây tôi đã thấy khá nhiều, nhưng ở đây tôi không nghĩ là mọi người cũng sẽ chấp nhận! 

-Tôi không biết em đã tiếp xúc với phường buôn bán ở chợ hay chưa, nhưng tất cả những người đó chỉ suốt ngày kiếm chuyện để bàn tán chứ chẳng bao giờ suy nghĩ gì, chỉ riêng việc tôi lấy người mới cũng át hết mọi thứ khác quanh em rồi. Bọn họ không biết em là nam hay nữ, xét thân phận của em cũng nên hạn chế ra ngoài thôi. Vậy có lẽ là ổn. 

Giải thích rất nhiều thứ, nhưng trọng tâm điều Phát muốn nói chẳng phải chuyện mà Hiếu đang quan tâm. Em đã từng thấy những nhóm người đấu tranh đòi quyền lợi cho người đồng giới ở nơi em du học, ở bên đó tư tưởng thoáng đãng hơn vậy mà còn không được ủng hộ, huống chi...

-Em không cần phải lo về bản thân tôi. Tôi đã từng thấy đám lê dương thi thoảng đến vùng này tìm kiếm trai trẻ, cũng đã từng thấy qua những sự đau buồn của những kẻ bị cho là khác người. Tôi không chắc mình có giống họ hay không nhưng tôi thông cảm cho họ. Dù sao thì chúng ta cũng chẳng phải là quan hệ đó thật, em đừng e ngại! 

Chỉ là mới gặp chưa đến một con trăng, Hiếu không hiểu hắn đã chịu ơn huệ lớn đến mức nào mà dám đánh đổi thanh danh, sự an nguy dang tay che chở cho em. Chắc có lẽ em vẫn theo như lời hắn nói, quán xuyến như một người vợ xem như phần nào báo đáp cho hắn. 

Cố dựa vào chút ký ức mờ nhạt mà em thấy mỗi sáng mẹ hay chỉnh trang lại y phục cho thầy, lại đoán chắc tối người vợ cũng sẽ có công việc tương tự. Hiếu dè dặt đưa tay lên chạm vào cúc áo trên cổ Phát. 

-Em làm gì vậy? 

Hắn giật mình chộp lấy bàn tay em, đối diện với hắn là một thiếu niên đỏ bừng cả hai tai, ấp úng không thôi về chuyện việc cần phải làm. 

-Tôi chỉ là thương nhân, mấy cái lễ nghi của giới học sĩ tôi không thích cho lắm, em cứ để mặc tôi tự làm! 

-Nhưng mà, ông bảo phải quán xuyến...

-Đó là chuyện đối đãi với bọn hầu thôi, em nhìn xem, bảy năm qua tôi vẫn sống một mình yên ổn. 

Đèn vừa tắt, Hiếu nằm mở mắt nhìn trân trân vào một điểm vô định, đây là lần đầu tiên em phải chung giường với một người khác. Sự căng thẳng quấn lấy em làm em còn chẳng dám cựa quậy. Rõ ràng hắn đã nói, mấy trò này chỉ làm cho người khác xem và ghi nhớ chuyện hắn cưới lẽ, em chỉ cần giúp hắn việc nhà là được, ấy vậy mà họ vẫn phải chung giường. 

Bên cạnh Liên Bỉnh Phát đã nằm im thở đều, Hiếu giấu mình dưới một góc chăn, lặng lẽ gặm nhấm nỗi đau mất gia đình chưa thể nào nguôi ngoai. 

Đã qua mười ngày kể từ khi Việt Cường mang em đi trốn khỏi sự truy đuổi của quan quân người Tây, em chưa một ngày nào được nghe kỹ hơn về tin tức của gia đình, cũng chẳng thể đến thăm viếng phần mộ người thân. 

Đêm tân hôn nhạt nhẽo, ảm đạm cứ thế trôi qua, sáng sớm Liên Bỉnh Phát đã thức dậy trước, thấy em cũng định ngồi dậy theo mình thì hắn cản. 

-Gà chưa gáy canh năm, em cứ ngủ tiếp đi, đến giờ tôi phải ra cảng rồi lại về! 

Miệng cứ nói là muốn Hiếu thay hắn đảm đương việc trong nhà nhưng vừa mở mắt dậy, thằng hầu đã chuẩn bị sẵn nước rửa mặt và quần áo để Hiếu thay xong xuôi hết cả. 

-Mợ có gì muốn dặn không ạ? 

Thấy Hiếu ngồi ngay ngắn trên giường sau khi xong thủ tục buổi sáng, em đang căng thẳng, chỉ có ngày nhỏ em mới được phục vụ như vậy, sau này qua thời du học một mình tự lập em chẳng còn giữ nếp thói quen này nữa. 

  -Sau này không cần phải phục vụ kỹ như thế này, cứ để đó tôi tự làm được. 

Dù sao cũng ở nhờ nhà như một vị khách, Hiếu cũng không dám yêu sách hay quá bừa bãi tận hưởng sự đối đãi mà Liên Bỉnh Phát cho em. 

-Cậu có dặn chúng con chuẩn bị bữa sáng cho mợ rồi, mợ dùng bữa rồi chúng con sẽ lên trình diện với mợ. 

Nhà Liên Bỉnh Phát nếu như theo những gì mà Hiếu tìm hiểu được từ đám hầu thì cũng là dạng có máu mặt được ba đời hơn. Chỉ mỗi không hiểu do phúc mỏng hay sao, nhà hắn đời nào cũng chỉ độc đinh, các bà cô và các cô nếu không phải lấy chồng xa thì cũng là gả vào nhà quan ở vùng lân cận nên ít khi giao du lại với nhà mẹ. 

Trong nhà chỉ còn hắn và cậu con trai tên Minh giờ thêm Hiếu nữa cũng chỉ có ba người nên Phát nuôi trong nhà chỉ có bốn người hầu, một đứa lo bếp núc, một đứa lo nhà cửa, một đứa thường theo hắn buôn bán đó đây và cuối cùng là một bà vú chỉ chăm sóc cho cậu nhóc con. 

Như thể lo Hiếu không quen với cuộc sống này, xong buổi buôn sáng, cũng phải khá lâu sau Phát mới về nhà với một đứa hầu mới, tay nó cũng khệ nệ xách theo cả đống đồ. Bên trong chủ yếu là mấy vật dụng của phương Tây như dao dĩa, gối mềm, đồng hồ,...

-Tên nó là Mão, quen việc phục vụ ở bên khu vực người Tây, nó cũng biết nấu một chút đồ ăn phương Tây, cho em tùy ý sai vặt. Sau này em sẽ có phòng riêng, việc ăn uống em muốn chung cũng được riêng tôi cũng không cấm chỉ khi nào nhà có khách thì em sẽ ngủ ở phòng tôi, sinh hoạt cùng tôi, em hiểu chứ? 

Hóa ra Liên Bỉnh Phát không phải là cổ hủ như Hiếu đã nghĩ ở những ngày đầu gặp hắn mà là hắn quá câu nệ. Hắn coi em không chỉ là một người khách trong nhà mà còn xem em quá cả các tiểu thư nhà quan, sắp xếp người phục vụ từng ly từng tý một. 

Khu vực người Tây, nói cho sang nhưng đó chủ yếu là khu phố đèn đỏ phục vụ cho bọn hám sắc, ở đó bên cạnh bán sắc mà còn bán buôn đủ các loại vật dụng của phương Tây với giá trên trời, người hầu ở đó cũng chẳng phải loại nói muốn mua về là mua. Vậy mà hắn sám cho em tất cả, đủ để biến căn phòng riêng vừa mới chuẩn bị cho em không khác gì nơi em từng ở khi du học. 

Cuộc sống những ngày sau này của Hiếu chắc có lẽ sẽ ảm đạm lắm, em chẳng thể ra ngoài, chẳng thể tiếp xúc vớ ai ngoài đám người hầu trong nhà và thằng cu Minh. Riêng Liên Bỉnh Phát, hắn luôn tất bật với các cuộc buôn bán lớn nhỏ. 

Sân vườn đầy nắng và hoa cỏ Hiếu ngắm cũng đã chán mắt, những quyển sách em đem theo cũng đọc đến sờn giấy, mỗi ngày Hiếu chỉ vui nhất là mỗi buổi trưa thằng Minh hay lén đến chơi trước khi phải trở lại trường học. Nó vẫn luôn miệng tíu tít kể em nghe về thế giới bên ngoài kia, dẫu cho đất nước vẫn đang phải oằn mình chống chịu áp bức từ những kẻ đến từ xứ khác, qua đôi mắt trẻ thơ của thằng bé, Hiếu vẫn thấy được sự yên bình nhỏ nhoi của những người dân vùng chài trở về với những thuyền cá đầy, của những đứa trẻ dẫu phải chen chúc trong khoảng sân bé tẹo của cụ đồ trong làng vẫn sáng ngời đôi mắt mỗi khi học được con chữ,...

Qua lời kể non nớt ấy Hiếu thấy yêu đời, đầy khát vọng biết bao thì khi đêm xuống em lại khổ sở bấy nhiêu. Bóng tối bao trùm khoảng sân trước gian phòng mờ mịt làm Hiếu nhận ra, giờ em cô độc, luôn phải lẩn tránh, trông ngóng từng ngày để có được bức thư viết vội từ chỗ Việt Cường nhưng cũng phải đốt đi để tránh tai họa về sau. Ở đây em cảm giác mình như một con thú nhỏ bị giam trong lồng, dẫu cửa lồng có mở em cũng chẳng thể đi đâu vì bên ngoài đó chỉ có giông tố đang trực nuốt chửng em. 

 

Chapter 3: Thân

Chapter Text

Chiều tà lại dần buông xuống, Hiếu thêm một lần nữa thở dài, lặng lẽ rời mái hiên quen thuộc. 

-Bẩm mợ! Cậu bảo hôm nay sẽ qua đây dùng bữa ạ! 

Đây là lần đầu tiên hắn qua chỗ em. Trước đó, Liên Bỉnh Phát hoàn toàn giữ lời hứa về chuyện hắn sẽ đảm bảo cho em một cuộc sống riêng biệt, bởi vậy suốt một tháng qua, tuy họ có gặp nhau nhưng gần như nói chuyện rất ít, giống như hai người hàng xóm với nhau hơn là những kẻ chung nhà lại mang danh nghĩa "vợ chồng".

-Ừm! Nhớ dọn thêm bát đũa cho ông Phát và bé Minh! Lấy đũa đó nhé, hai bố con không quen dùng thìa dĩa. Với cả, em qua bếp bên kia, chuẩn bị thêm cho cậu chút món mặn! 

-Không cần dọn cho thằng Minh đâu, chỉ có tôi và em ăn cơm cùng nhau thôi! 

-Ơ... ờm

Thấy Hiếu bối rối, hắn từ tốn ngồi xuống ghế rồi giải thích. 

-Thằng Minh đã ăn cơm trước khi tôi về rồi nên qua chỗ em xin bát cơm vậy! 

-Vâng! Ông Phát rửa tay, tôi xuống bày cơm cùng cái Mão! 

Ấp ứng mãi Hiếu mới đem đến chiếc thau rửa tay cho hắn rồi kiếm cớ tránh đi chỗ khác. Hành động này làm Phát hơi khó hiểu, hắn cau mày hắng giọng quát. 

-Con Mão! Tao bảo mày chăm sóc mợ cho tử tế mà đến giờ cơm mợ lại phải xuống bếp là sao? 

Nghe mắng con Mão hốt hoảng chạy từ gian bếp qua, mặt mày lấm lét, lắp bắp chẳng nên lời. Nó lúng búng cố giải thích nhưng mặt của vị chủ nhân trong nhà vẫn như Thiên Lôi. Chỉ đến khi Hiếu lên tiếng đỡ lời, mặt hắn mới giãn ra đôi chút. 

-Đừng mắng con bé! Tôi bảo em ấy chuẩn bị thêm món cho ông Phát đấy! 

Kéo tay em lại gần mình, Phát vỗ nhẹ lên mu bàn tay, nhỏ giọng xoa dịu em. 

-Không cần câu nệ nhiều thế. Tôi mà khó nuôi như em nghĩ là chết đói sớm rảnh! Em yên tâm, thi thoảng tôi cũng ăn chay, em đừng lo tôi không quen bữa! 

Nói đoạn, hắn mới quay qua cái Mão phẩy tay. 

-Không cần phải bày vẽ nhiều đâu, có nhiêu ăn nấy, mày đừng có nghe mợ để đến khuya chẳng có cái mà ăn! 

Bữa cơm diễn ra một cách ảm đạm, Hiếu dè dặt chẳng dám nói gì nhiều với người chồng này. Hai người không có mấy chủ đề chung để nói chuyện, em và hắn như thể sống ở hai thế giới khác nhau vậy.

-Ông Phát ăn món này nhiều vào, cái này ngon lắm! 

Dè dặt mãi mới gắp được cho chồng một miếng ăn mà Hiếu cũng phải ấp úng qua ba miếng mới nói hết. Liên Bỉnh Phát chẳng buồn nhìn xem em cho mình cái gì, chỉ nhìn ánh mắt đang đánh đi chỗ khác mà muốn trêu chọc em. 

-Đây là cái gì? 

-Chuối đậu xào đó, khác chỗ không có thịt, ốc thôi ạ! 

-Tôi tưởng em chỉ quen ăn đồ tây? 

-Tôi quen ăn thật nhưng bây giờ không kiếm đủ nguyên liệu nên không nên kén chọn! 

-Thiếu gì em cứ nói, nếu tìm được tôi mua cho em! 

Liên Bỉnh Phát nuông chiều Hiếu có thể nói là vô tội vạ, như thể hắn sợ người ngoài không biết đến chuyện hắn mới lấy vợ lẽ vậy. Nhưng Hiếu đương nhiên cũng sẽ biết tự trọng, em chẳng dám đòi hỏi gì nhiều. 

-Ngày mai, em cứ nghỉ ngơi bên này, không cần phải lo việc nhà đâu! 

-Có chuyện gì vậy? 

-Không có gì, nghỉ một hôm. Chẳng sao đâu! 

Lời nói dối dở tệ của Phát không khỏi khiến em tò mò. Nói là quán xuyến việc nhà nhưng ngoài việc em giúp hắn kèm cặp cu Minh học hành với cầm chi tiêu thì chưa bao giờ em phải động tay quá nhiều vào việc nhà.

Thấy em cau mày, Phát đành thở dài nói thật. 

-Mai là giỗ thầy tôi! Các cô cũng về nên nhà khá đông người, em ngại thì không cần ra ngoài đâu! 

-À! 

Ánh mắt em đượm buồn. Một tháng trôi qua, em vẫn đau đáu trong lòng một nỗi vấn vương về gia đình. Nay nghe chuyện nhà người ta tụ họp dịp giỗ chạp, Hiếu cũng thoáng chạnh lòng. 

Dùng bữa xong, Liên Bỉnh Phát mãi vẫn chưa chịu về làm Hiếu lại một lần nữa bối rối. Còn Phát, hắn quyết trêu em tới cùng.

-Hôm nay tôi ngủ lại chỗ em nhé! 

Hiếu giật thót, hôm nay rõ ràng là nhà không có khách, em không biết có nên từ chối hay không. Không hiểu sao từ sau lúc Phát nói chuyện nhà ngày mai của hắn, trong lòng em dấy nên một cảm giác gì đó rất bứt rứt. Bản thân Hiếu bỗng thấy lạc lõng, em thèm muốn một điều mà mình đã quên mất từ lâu, hương vị tình thân.

-Nếu em ngại thì tôi về...

Lúc Phát đứng lên, Hiếu cũng muốn giữ hắn lại khi thoáng nhớ đến cái cảnh giường đơn gối chiếc trong gian nhà hiu quạnh. Chỉ đêm nay thôi, em muốn được ở cùng ai đó. 

-Đừng mà! 

Bóng lưng Phát vừa khuất sau cửa, Hiếu mới lên tiếng níu hắn lại. Không kịp rồi...

Gian nhà bỗng trở nên ngột ngạt, lạ lẫm dẫu em đã làm quen với nó từ rất lâu. 

Ban đầu, em chỉ nghĩ chỉ là nhớ gia đình thôi mà. Cũng đã từng cố thôi miên bản thân rằng cứ xem như họ vẫn còn và em vẫn đang đi du học thôi. Yên ổn được một thời gian rồi rốt cuộc cũng không thể sống mãi trong ảo mộng. 

Gia đình của em mất rồi, những người từng thân quen cũng đã mỗi người lưu lạc một nơi. 

Em bật khóc trong bất lực, nỗi đau này đến bất ngờ quá, Hiếu không làm chủ được cảm xúc của mình nữa. 

-Em khóc vì tôi bỏ về đó hả? 

Một chiếc khăn mùi xoa được đưa ra trước mặt Hiếu, Liên Bỉnh Phát không biết quay lại từ khi nào. Hắn đặt tay lên mái tóc cắt ngắn của em. 

-Đừng buồn, sau này tôi sẽ làm gia đình của em. Em xem tôi là chồng cũng được, anh trai cũng được, bạn thân cũng được, đến khi nào em rời đi tôi vẫn sẽ là người che chở cho em. Nên là em đừng giấu nỗi buồn trong lòng nữa nhé! 

Hóa ra, Liên Bỉnh Phát đã để ý sự khác thường của Hiếu từ sau chuyện nhà có giỗ, ban đầu hắn nghĩ em tủi thân vì không được ra ngoài thôi, những ngẫm kỹ lại, hắn dần hiểu ra, em đang nhớ nhà. Vì vậy hắn mới chủ động nói ở lại đây với em dù không biết là có giúp em nguôi ngoai phần nào hay không, dẫu sao hai người ở gần nhau cũng bớt cô đơn hơn mà. 

Hắn toan về để gọi cu Minh qua ngủ cùng em, chắc làm vậy em cũng bớt ngại hơn. Ai ngờ, em có lời níu kéo thì hắn cũng có lòng ở lại. 

Sáng hôm sau, Phát chẳng ra chợ buôn như hàng ngày, hắn ở nhà để chuẩn bị cho đám giỗ. Thấy Hiếu thức, hắn cảm thấy cần đính chính lại lời dặn tối qua liền cẩn thận nhắc lại. 

-Cô tôi cũng không phải người khắt khe chua ngoa gì, nếu em không ngại người lạ thì qua dùng bữa cùng nhà tôi! 

Nghe hắn nói vậy, em tuy vui hơn phần nào nhưng cũng ngại thân phận mình nên hạn chế để bị người khác bắt gặp nên Hiếu cũng khéo từ chối hắn. 

Gian nhà phía trước nhộn nhịp tấp nập người, chẳng ai còn lui đến gian nhà phía sau của Hiếu nên em cũng yên tâm phần nào, nhưng cũng chẳng thoát khỏi sự chạnh lòng. Em chợt nhớ đến chuyện từ khi thầy mẹ mất đến nay, em chưa khi nào thực hiện được nghĩa vụ của mình, chưa thắp được lấy một nén hương, phần mộ ở đâu cũng chẳng biết. 

Khách trong nhà gần về hết Hiếu mới thấy chồng mình xuất hiện. 

-Em thay đồ đi với tôi chút! 

-Ơ? Đi đâu vậy? 

-Tôi cưới em về mà em không dự đám giỗ thầy tôi, rồi cũng không chịu ra thăm mộ, thắp cho thầy tôi nén hương à? 

Giọng Phát sẵng như quát cho ai đó nghe thấy. Hắn đang cố tỏ ra gia trưởng nhưng mà Hiếu lại thấy đáng yêu đến buồn cười. Chẳng trách, vừa mới lên xe, chỉ còn có hai người với thằng Quy lái xe, hắn mới mềm giọng. 

-Chả mấy khi tôi rảnh, kiếm cớ đưa em ra ngoài thôi, em đừng giận.

Hiếu nghe giải thích chỉ khẽ gật đầu bật cười khúc khích. Em tự hỏi, đi ra ngoài như thế này có tính là hẹn hò thật không? 

Nào có ngờ đâu, Liên Bỉnh Phát chọn địa điểm "hẹn hò" là ở một ngôi chùa nằm khuất nơi vắng vẻ. Hắn đưa em đến trước mặt một vị sư thầy, cùng em hỏi han về chuyện hương khói cho thầy mẹ em, giúp em phần nào về nỗi canh cánh chuyện tận hiếu cho bậc sinh thành. 

Vừa rời chùa, Phát lại bảo thằng Quy đến địa điểm tiếp theo là bãi tha ma. Trời đang đổ dần về chạng vạng làm cho nơi họ đang đứng thêm phần lạnh lẽo. Hiếu hơi rùng mình, túm lấy tay hắn dè chừng nhìn ngó xung quanh. 

Bàn tay ấm áp của Phát đặt lên tay em, hắn an ủi. 

-Tôi đã gửi thư hỏi Cường về nơi an nghỉ của thầy mẹ em. Ngặt nỗi, chỗ đó vẫn đang bị theo dõi gắt quá, tôi không tiện đưa em đến. Thôi thì gửi gắm thầy mẹ em nơi cửa Phật rồi, chúng mình đi thắp hương chỗ tổ tiên em, nhờ cả các cụ che chở, dẫn lối cho họ.

Liên Bỉnh Phát tính toán không có lấy một chút kẽ hở. Mượn chuyện tảo mộ nhà hắn để giải quyết nỗi đau tinh thần cho em. Hiếu nghẹn ngào, cảm ơn hắn không biết bao nhiêu lần, em vốn chưa từng nghĩ bản thân phải đứng ra lo chuyện hương hỏa cho gia tộc sớm vậy nên mọi lễ nghi đều là Phát hướng dẫn cho. 

-Đừng cảm ơn nhiều như vậy. Tôi đang thực hiện nghĩa vụ làm chồng của em thôi mà!

Chapter 4: Lễ hội

Chapter Text

-Quy? Sao lại đi đường này về?

Dù trời đã nhá nhem, Phát vẫn có thể nhận ra đường về hôm nay đã có sự khác biệt.

-Dạ bẩm cậu, hôm nay là chính hội, mọi người đều đã tụ họp ở đường lớn, mình không đi xe vào được nên vòng qua sau làng thôi ạ!

-Đi vòng qua làng thì biết bao giờ mới về được, mày cứ lái xe đi vòng đi, tao đi bộ vào vậy!

Không mất quá lâu để quyết định, nhận thấy Hiếu ngồi xe đã lâu cũng thấm mệt, hắn quyết định cả hai sẽ cùng đi bộ một đoạn để về nhà dù sao đi cỡ hai chục phút cũng đỡ hơn ngồi xe thêm một tiếng đồng hồ nữa. Thấy em e ngại, hắn liền lấy chiếc mũ đội lên che kín nửa gương mặt cho em rồi mới cẩn thận đón em xuống khỏi xe.

Hiếu nhìn Phát mãi mới yên tâm thả bước cùng hắn trên cung đường đang tấp nập người. Em ngượng ngùng nép sát vào hắn, đầu cũng cẩn thận cúi xuống để tránh mọi người trông thấy mình.

Đoạn đường này với Hiếu mới chỉ là lần thứ hai em trông thấy, lần trước em lướt qua nơi này với một tâm trạng rối bời, lo lắng nhưng bây giờ, em lại thấy nó ấm cúng, an toàn như thể đang bảo bọc cho em vậy. Hiếu biết cảm giác ấy không đơn giản là chỉ vì nơi đây đang tụ tập đông người, mà còn là vì gánh nặng được trút bớt phần nào, cũng là vì có người đàn ông đang đi cạnh em.

-Không cần phải sợ, ở đây mọi người phần lớn là ngư dân, họ không có thời gian để tâm đến mấy cái sách nhiễu của quan quân. Em cứ bình tĩnh, cũng chẳng mấy khi có dịp như thế này.

Một lễ hội không thể nói là lớn, chủ yếu đây chỉ là dịp để người đi biển thể hiện lòng thành kính và biết ơn đối với biển cả đã rộng tay nuôi lớn họ. Phát vừa đi vừa giảng giải cho Hiếu những gì hắn biết về dịp này, cũng cảm thán mang sự tiếc nuối vì vốn dĩ nét văn hóa này đang dần bị thu hẹp lại bởi yếu tố bên ngoài đất nước. Cũng vì quá say mê kể chuyện, hắn mãi mới nhận thấy mỗi lúc Hiếu lại đi chậm lại sau mình một chút.

-Em sao vậy? Đi sau như thế lạc bây giờ?

-Ngày nhỏ, tôi nghe nói ở một số nhà nhất là mấy nhà vẫn còn lề lối cũ, làm lẽ thì không được đi ngang hàng với...

Chẳng để em nói hết, Phát dứt khoát nắm lấy tay em kéo em đi ngang hàng với mình.

-Em chỉ giỏi lo mấy thứ linh tinh, con mắt nào của em thấy tôi là mấy lão khọm trong đầu chỉ có tư tưởng lạc hậu của thời xưa vậy?

Nghe hắn chất vấn có phần trẻ con, Hiếu giờ mới để ý, hắn thường ra ngoài với bộ đồ Tây gọn gàng, khác với nhưng lúc ở nhà luôn ra dáng vẻ truyền thống với những phục trang thuần Việt.

-Hí hí! Không phải là để giữ thể diện cho ông Phát ạ?

Nói đến đây, hắn hơi kéo mũ em lên một chút, ghé mặt sát lại gần, thủ thỉ.

-Tầm bậy tầm bạ! Sau này đừng dùng mấy suy nghĩ của em trước khi đi du học nữa, cho tôi thấy tư duy tiến bộ của trời Tây xem nào?

Bị tấn công bất ngờ, Hiếu ngượng nghịu vội lảng đi chủ đề khác.

-Trời Tây thì cũng đâu hẳn là tốt đâu chứ? Họ dạy về những tư tưởng người phương đông mà đặc biệt là người Nam mình phải tôn thờ người da trắng! Đó không phải điều tốt!

-Em biết điều tôi nói không phải vậy mà đúng không?

Biết mình không nên trêu em nữa, Phát mới nhích ra, đặt tay lên đầu em vỗ về như một đứa trẻ. Ý tứ của hắn chỉ là đừng vì thấy hắn luôn cố gắng gìn giữ truyền thống mà em phải buộc mình theo những gì gọi là truyền thống mà em đã được dạy trước đây. Hiếu hiểu điều đó, nhưng em lại chưa thể hiểu tường tận được, giá trị truyền thống mà Phát muốn duy trì khác với những nét cổ hủ độc hại mà em từng thấy khi chưa đi du học.

-Sau này, nếu như có thể, tôi sẽ đưa em đi xem đua thuyền của lễ hội, đưa em đi xem cái sự truyền thống mộc mạc nhưng tuyệt vời của người Việt mình.

-Có thể ạ?

Em nghe lời hứa hẹn của hắn liền ngờ vực hỏi lại nhưng ánh mắt lại đầy tia hi vọng dù chỉ nhỏ nhoi. Hắn biết chuyện từ nhỏ em được nuôi dạy trong môi trường nửa phong kiến nửa thực dân, lớn lên lại được gửi sang trời Tây như bao con em nhà quai lại khác, vậy nên đối với những điều tưởng như gần ngay trước mắt lại hóa xa tận chân trời này lại là điều tốt nhất để xoa dịu cho Hiếu vào ngay thời điểm này.

-Có thể chứ! Một ngày nào đó, đất nước chúng ta sẽ là một đất nước độc lập, hiện đại như tây phương nhưng vẫn đầy nét đẹp của truyền thống, lúc đó chúng ta đều có thể. Nhưng em biết không, để được như vậy, dù chỉ là một con người đơn độc, em cũng phải cố gắng đóng góp vào sứ mệnh đó.

-Ừm, em hiểu rồi ạ!

-Em muốn thả hoa đăng trước khi về nhà không? Một chút thôi!

Đáng lí ra Liên Bỉnh Phát đòi xuống đi bộ là để hai người có thể về nhà sớm hơn, ấy vậy mà đi ngang qua trung tâm đêm hội, hắn lại nảy ra ý định thả hoa đăng cùng em, Hiếu cũng chẳng ngần ngại mà đồng ý.

Trên bờ, người nối người đông đúc để đợi thả đèn. Hiếu được hắn mua cho một ngọn đèn riêng, cẩn thận dạy em cách làm. Hắn nói, em cầu phúc cho thầy mẹ cũng được nhưng em lại nghĩ, thầy mẹ em cũng đã khấn cho họ ở chùa và lúc ở nghĩa trang rồi, nên em thầm lẩm nhẩm.

"Cầu mong rằng có thể ở bên ông Phát nhiều hơn nữa, để ông Phát đưa mình đi khám phá Việt Nam mình"

Dù Phát đã dạy em rất nhiều thứ nhưng hán lại quên mất không dạy em, lễ hội vốn đông, hoạt động hoa đăng này lại thu hút nhiều người hơn nữa, cẩn thận không bị lạc. Chỉ vừa mới nhổm người đứng dậy, dòng người từ các lối cứ túa đến mỗi lúc một đông, đẩy hắn và em mỗi người theo một hướng khác nhau.

Quãng đường Hiếu vốn chỉ đi qua được một lần duy nhất, dẫu có quen thuộc nhưng cũng khó có thể nào tìm được đường về bởi những gian hàng chỗ nào chỗ nấy đều tương đồng nhau, người ngoài nườm nượp làm em không thể chắc chắn được chỗ này đã từng đi qua hay chưa.

Còn đang định đánh liều hỏi đường về thì bên tai Hiếu vang lên tiếng hò hét.

-Quan quân đi kiểm tra! Mọi người nhường đường đi!

Thoáng nghe nhắc đến quan quân Hiếu hoang mang không rõ họ có iết chuyện em đang bị truy đuổi hay không nên để chắc chắn, em vội vã lui dần ra đằng sau để né tránh bị chạm mặt với quân triều đình.

-Sao chưa bao giờ nghe chuyện đi tuần hội vậy ông?

-Bà không nghe hả? Tri huyện họ Phạm mới đến nghiêm ngặt lắm, mấy vụ đi kiểm tra đột xuất là ông ấy chủ trương đấy, vì triều đình cho rằng vùng mình hay có nghĩa quân trà trộn!

-Sao tôi nghe bảo ông huyện mới này không theo phe người Tây?

-Chậc, theo hay không theo thì đâu đến lượt chúng ta hưởng lợi đâu!

-Chỉ thấy người này dễ chịu hơn người trước một chút còn sau cùng vẫn cứ là tay sai của triều đình và người tây thôi bà ạ!

Nghe mấy người bên cạnh bàn tán, Hiếu càng sợ sệt hơn nữa, em len lén nhìn đám lính đang đi nghênh ngang giữa đường, có vẻ số lượng này hơi đông cho một đợt đi kiểm tra, lại có hai tên khố đỏ đi giữa đám khố lục. Chúng cứ đi vài bước lại ngó nghiêng một chút như đang tìm kiếm gì đó là Hiếu càng thêm e ngại.

Không biết được chúng có thật sự tìm em hay không nhưng so với những gì Việt Cường từng cảnh báo em, thì Hiếu thật sự lo lắng khi đối diện với sự bất thường này. Em hoang mang, bước chân cứ lùi dần cho đến khi lưng em chạm tường.

-Cái chỗ kia sao mà lắm người thế? Vào lôi chúng nó ra đây xem nào?

Tiếng tên đi đầu cùng hướng tay chỉ đúng về hướng mìn khiến Hiếu càng sợ hãi, em muốn nhân lúc mấy tên lính còn đang loay hoay bên ngoài thì trốn khỏi lễ hội nhưng sau lưng đã là lối cụt, người xung quanh cũng chật cứng hết.

Chợt, có một bàn tay túm lấy em, kéo em lại một góc khuất sau lưng người ấy, ra tín hiệu im lặng. Hiếu lúc này cũng chỉ biết im lặng làm theo, khom lưng im lặng nên không hề hay biết, đám lính chỉ hễ thấy người đứng trước em thẳng lưng hiên ngang đa vội cụp mắt rời khỏi đó.

Chapter 5: Dương cầm

Chapter Text

Hiếu cố vùng vẫy để thoát khỏi người vừa rộng lượng cứu em một mạng trong tay đám lính khố đỏ. Nhưng lực kéo của y khá mạnh, kèm với việc đám lính chưa đi quá xa nên em bất đắc dĩ phải theo người nọ ra đến tận căn biệt thự giữa làng của y.

Khác với biệt phủ cổ kính Á Đông của Liên Bỉnh Phát, nơi này nổi bần bật giữa một vùng quê thôn dã bởi kiến trúc hiện đại học theo phương Tây. Chủ nhân của nó cũng vậy, ngược với Liên Bỉnh Phát là một người đàn ông mang nét trẻ trung, trông cũng đôi phần ngây thơ.

Chỉ vừa mới đứng ở gian phòng khách, chưa kịp nói với người kia câu nào, người hầu của y đã từ đâu chạy xồng xộc vào với vẻ mặt hớt hải.

-Bẩm..bẩm cậu, tri huyện đại nhân đang đợi trước cửa!

-Biết rồi! Đưa cậu này vô cái buồng cuối hành lang đi, chúng mày cấm được hé răng nói gì với quan đâu đấy.

Lại một lần nữa, Hiếu vô cùng hoang mang khi tên hầu kia kéo em một mạch tới cuối dãy hành lang của căn biệt thự. Và chỉ ngay vài phút sau, một bóng đàn ông to lớn đã xông thẳng vào chính căn phòng mà em đang trốn bất chấp người còn lại ra sức chèo kéo gã đi một nơi khác.

May mắn, tên hầu kia trước khi rời đi có dặn dò, em cũng cẩn thận lánh ra sau tấm bình phong lớn trong phòng. Qua lớp vải chẳng quá thưa cũng chẳng quá mỏng, ở góc tối Hiếu hoàn toàn có thể quan sát được hai người bên ngoài đang làm gì mà họ cũng không thể phát hiện ra em.

À, đúng hơn là chỉ có người đàn ông có vóc dáng vạm vỡ mới đến, còn người con trai đưa em đến đây thì chắc chắn biết, y cứ đảo mắt quanh phòng với một sự lo lắng, bồn chồn dẫu cho y và tên đàn ông kia đã bắt đầu quấn quýt lấy nhau.

Sau lớp bình phong, Hiếu vẫn không khỏi choáng váng, em ngồi thụp xuống cố né tránh những âm thanh, hình ảnh riêng tư kia lọt vào tâm trí mình. Nghe tiếng y gọi trong cơn mây mưa xác thịt, em càng tá hỏa hơn khi nhận ra, người đàn ông đó là tri huyện mới tới mà em nghe được trên hội. Và mối quan hệ của hai người này là kiểu Liên Bỉnh Phát từng nói với em trước đây, là khách làng chơi, nhưng có điều người bán lại là nam giới.

Chỉ khoảng nửa tiếng sau, người đàn ông kia lẳng lặng rời đi, "ân nhân" của em nằm dài trên chiếc trường kỷ, đậy hờ một lớp chăn mỏng quanh hông, nhàn nhã ngậm tẩu thuốc, phà khói trắng.

-Trông thấy hết rồi chứ gì?

Giọng y nghe trầm bổng như đang mị hoặc con người. Em đỏ mặt, cúi đầu gật nhẹ.

-Thằng cha già ấy! Đồn ầm lên là lấy vợ lẽ mà qua ngần ấy lâu rồi, lẽ nhà nó vẫn còn đỏ mặt lúc thấy người ta mây mưa!

Trái ngược hẳn với âm điệu đầy ý trêu đùa khi nãy, y đổi một chất giọng thân thuộc hơn, lại có cả nét đanh đá, đỏng đảnh. Hiếu nghe câu trách móc trong bất lực của y cũng tự hiểu được y đang nhắc đến chồng mình liền ngước mắt lên nhìn y để thăm dò, cố nhớ lại xem mình đã gặp y ở đâu.

-Cậu! Cậu Phát! Cậu nhà con vừa mới...

Dòng suy nghĩ của Hiếu bị cắt ngang khi cái tên quen thuộc vang lên từ miệng tên hầu, em vội vã quay lại, bắt gặp ngay gương mặt thẫn thờ, âu lo của Phát. Hiếu vội lao đến cạnh hắn, bám chặt vào tay áo hắn để chắc chắn rằng mình không cuống quá mà tưởng tượng ra.

Liên Bỉnh Phát nhìn em một lượt từ đầu chí cuối, xác nhận em chưa rơi rụng mất một sợi lông tơ nào mới kéo em ra sau lưng mình, nhìn người đang ngả ngớn trên trường kỷ gằn giọng.

-Cậu có muốn đưa người của tôi về thì cũng phải nói tôi một tiếng chứ! Tăng Vũ Minh Phúc!

-Người của tôi cơ đấy! Nói cái này, không có tao người của mày giờ bị tống vào nhà ngục rồi nghe!

Thấy Phát đến, người con trai tên Phúc kia cũng chẳng ý tứ gì mà vẫn ngang nhiên nói chuyện với hắn bộ dạng bán khỏa làm Hiếu tự hỏi mối quan hệ của hai người họ là như thế nào, nếu là thân thiết đến mức tự nhiên, Hiếu khó chịu một mà nếu là giống như y và tri huyện khi nãy thì em lại càng khó chịu mười.

-Nếu vậy thì cho tôi gởi lời cảm ơn, nhưng lần sau cậu cứ đưa em ấy về nhà tôi là được, đâu cần nhọc lòng đưa đến đây!

-Không rảnh rói như mày, tao còn phải tiếp ngài tri huyện!

Nghe nhắc đến hai chữ tri huyện, đôi mắt Phát mở trừng trừng, nếu đúng như lời y nói thì khác nào suýt chút nữa em rơi vào tay triều đình đâu. Nhìn dáng vẻ choáng ngợp của Phát, Phúc chỉ cười nhẹ đáp.

-Người ta cũng không phải dạng thiếu nhân nghĩa, có chịu ơn của thầy nhà cậu đây, cũng không bạc tình mà tống người của mày vào ngục hay giao cho đám lê dương đâu! Nẫu ruột, hai dzợ chồng bây dắt nhau dzề đi, khỏi ở đây rồi mặt nặng mày nhẹ!

Minh Phúc khéo đuổi khách, Liên Bỉnh Phát cũng chẳng muốn ở lại đây thêm một chút nào, lạnh lùng mang Hiếu rời khỏi đây.

Trên đường ra khỏi căn biệt thự xa hoa nọ, có Phát ở bên cạnh, Hiếu mới kịp nhìn ngắm nơi này thêm chút nữa, kiểu kiến trúc đúng là dạng hợp thời em từng được học ở trời Tây, đôi chỗ bài trí những nhạc cụ Tây phương đắt tiền, và thu hút sự chú ý của em nhất chính là chiếc dương cầm được đặt ở gian bên cạnh phòng khách.

Gác lại niềm đam mê âm nhạc trong quá khứ, Hiếu sang trời Tây theo học kiến trúc bởi ai cũng nói sau này kiến trúc sẽ phát đạt lắm, người ta ai nấy đều chạy theo kiểu dáng bên đó nên em cũng chấp nhận du học cùng lời hứa của thầy, khi nào em học xong về nhà, thầy sẽ mua cho em một chiếc dương cầm.

Chiếc dương cầm ở nhà Minh Phúc dù chỉ thoáng qua đôi chút nhưng gợi lại cho em biết bao hoài bão, kỉ niệm. Hiếu im lặng theo bước hắn về nhà, trên con đường đã vãn bớt người, Phát mới thở hắt ra nhàn nhạt nói.

-Cậu ta là bạn đồng hương của tôi, đều cùng từ Gia Định ra ngoài này, đáng lẽ có thể vào làm nhạc công của cung đình nhưng vì thiếu tiền nên bị người ta giành mất chỗ, sau cũng gặp nhiều biến cố nên mới đi đến bước đường này, em đừng nghĩ ngợi nhiều về cậu ta. Cậu ta cuối cùng thì vẫn là người tốt!

-Tôi đã thấy ở nhà anh ấy!

-À, chiếc đàn tranh cũ treo cao ấy hả? Ừ ước mơ từ thuở tấm bé của nó đó, nhưng giờ nó ngại, không dám đối mặt nữa nên mới đặt ở vị trí chẳng ai có thể với tới.

Không chỉ chiếc đàn dương cầm, một thứ khác cũng thu hút sự chú ý của em không kém đó là chiếc đàn tranh loại nhạc cụ phương đông duy nhất. Nó cũ kỹ, đứt dây treo ngược trên trần nhà, khác hẳn với những thứ nhạc cụ khác được đặt ở những nơi dễ thấy, dễ lấy.

Có lẽ nó cũng như số phận của y vậy, buộc mình trên cao cho người ta chiêm ngưỡng nhưng cũng sợ không muốn cho người ta chiêm ngưỡng.

-Ừ, chắc anh Phúc yêu nhạc lắm nhỉ!

Em khẽ cảm thán, ngoài chiếc đàn tranh kia, nhạc cụ nào cũng sạch sẽ bóng loáng như được lau chùi hàng ngày. Hóa ra, y cũng như em, cũng đam mê với âm nhạc nhưng thực tại vùi dập khiến họ không thể tự do thể hiện như cũ nữa.

.

.

Những tưởng câu chuyện ở nhà Minh Phúc chỉ kết thúc trong tối ngày hôm ấy thôi, nhưng ba ngày sau, gian phụ của phòng Hiếu xuất hiện một chiếc dương cầm mới cóng. Em nhìn Phát đầy khó hiểu, còn hắn chỉ nhàn nhạt trả lời một cách thản nhiên.

-Không phải em thích hả? Hôm ấy ở nhà Phúc tôi thấy em nhìn lâu nhất nên hỏi nó chỗ mua để sắm cho em một cái! Sau này cho em có thêm thứ để làm cho đỡ chán!

Hóa ra hôm ấy hắn dù tức giận vì em gặp nguy hiểm, nhưng vẫn quan sát được từng hành động của em. Một chiếc dương cầm, giá trị đến thế nào mà hắn lại bình thản mua về cho em tiêu sầu chứ.

Ừ, hắn còn không biết em biết chơi đàn hay không kia mà!

Chapter 6: Bão

Chapter Text

-Sao ông lại phải ra biển?

Câu chuyện trong bữa ăn làm Hiếu sửng sốt. Qua nửa năm sống chung đủ để Hiếu quan sát được, công việc của Liên Bỉnh Phát nghe thì có vẻ rộng nhưng thực tế, hắn chủ yếu là đứng ra thu hải sản từ ngu dân đề điều phối đi các tỉnh khác. Tuyệt đối, chưa bao giờ nghe đến chuyện hắn phải lênh đênh trên biển những nửa tháng.

-Không phải đi biển đánh cá kiểu của ngư dân đâu, sắp tới tôi ra đàng ngoài có một đợt buôn lớn, xong phía Gia Định quê tôi cũng có chút chuyện nên tôi đi bằng đường biển!

-Nhưng mà...

Thoáng nghĩ đến cảnh đường biển cũng có kha khá bất trắc chưa kể người Tây vẫn đang làm khó đủ điều ở ngoài khơi, Hiếu khó lòng nào mà đi theo được nên chỉ biết thấp thỏm không thôi.

-Không sao đâu! Đây không phải lần đầu tôi đi kiểu như thế này! Chồng em tứ tuần đến nơi rồi, đâu phải thằng Minh đâu mà em lo!

-Biển khơi tiềm tàng nhiều nguy hiểm! Tứ tuần hay lục tuần đi chăng nữa vẫn nhiều bất trắc!

Ở với Liên Bỉnh Phát quá lâu, dẫu là cũng chỉ là một lớp vỏ bọc nhưng dần dà, Hiếu dần quen với việc hắn thi thoảng gọi vợ xưng chồng với mình nên cũng chẳng buồn phản ứng. Chủ yếu là em lo lắng cho hắn khi đi biển mà thôi.

-Tôi đi rồi sẽ về sớm với em! Chuyện trong nhà, đặc biệt là Minh, nhờ em chăm chút.

Tương kính như tân sẽ là cụm từ để mô tả giữa em và Phát nếu như cả hai là một cặp đúng nghĩa. Đã qua một năm trời, ngoài những khi Phát nổi hứng trêu chọc Hiếu, em vẫn như thuở mới gặp cẩn trọng, khách sáo với hắn còn Phát dù cho là bao nhiêu chuyện đã diễn ra thành thường nhật vẫn sẽ tường tận lại với em không sót một lời.

-Ừm! Ông Phát đi sớm về sớm nhé!

Em đáp nhưng ánh mắt vẫn thoáng buồn, Liên Bỉnh Phát lại đùa.

-Đợi sau này khi mà mọi thứ thư thư ra một chút, tôi sẽ dẫn em cùng đi!

-Này! Không khéo tôi được đi nhiều hơn ông Phát đấy nhé!

-Tôi có nói là em không được đi nhiều sao? Tôi chỉ đang lo, em được đi nhiều mà không được đi cùng tôi mà thôi!

Gương mặt Hiếu ngây ra đôi chút rồi chuyển sắc đỏ hồng. Em cúi gằm xuống bát cơm của mình, cố gắng ăn thật nhanh hòng kết thúc cuộc trò chuyện dần đi đến hồi thiếu nghiêm túc này.

-Nếu buồn thì cứ đến chỗ Phúc mà chơi! Cậu ta dạo này được chống lưng rồi, nên trong địa bàn của cậu ta không ai dám đụng đến em đâu!

Ở chỗ của Minh Phúc, em có thể cùng y luận bàn về âm nhạc, y tinh thông âm luật, từ tây đến ta đều có thể nói chuyện. Điều này làm dấy lên đam mê vốn bị vùi dập đã lâu của Hiếu, kể từ sau đêm hội hôm ấy, Minh Phúc có thi thoảng ghé qua mà theo lời của Liên Bỉnh Phát là nhiều hơn số lần y đến chơi trong năm năm đổ lại đây, em cũng vài lần đến nhà bầu bạn cùng y, đương nhiên là phải tránh thời gian làm việc của Phúc rồi.

-Nhưng mà em trai thật sự chịu đựng được cảnh chăn đơn gối chiếc suốt một tuần qua đó hả? Mà thêm tuần nữa Phát nó mới về có phải không?

Thái độ ủ dột của Hiếu mấy ngày nay không khỏi khiến Phúc tò mò, y chọn một câu chấn động nhất để thu hút sự chú ý của em. Hiếu giật mình ngơ ngác nhìn y một lúc rồi cúi xuống vân vê gấu áo.

-Mà cái này hỏi thiệt, nghiêm túc đó nha! Năm nay em bao nhiêu tuổi vậy hả? Sao ngây thơ quá dzậy?

-Em sang năm mới được tròn đôi mươi!

-Mả cha thằng già dê!

Mới nghe tuổi của Hiếu, Minh Phúc chẳng buồn giấu giếm mở miệng chửi tên bạn một câu. Ừ thì mười chín tuổi cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng so với Liên Bỉnh Phát và những gì người ta hình dung về hắn, Minh Phúc chỉ có nhận xét như trên mà thôi.

-Nhưng mà anh đừng hiểu lầm! Em với ông Phát không phải là kiểu...

-Kiểu gì nữa? Không phải nó cưới em về hả? Hay chỉ là cưới về danh nghĩa thế thôi chứ thực ra em sống không khác gì thằng ở? Cái thằng cổ hủ này!

Minh Phúc nghiến răng ken két như chỉ thiếu một bước là lật tung cả cái đất Việt Nam này lên để tính toán với Liên Bỉnh Phát về chuyện lạm dụng thanh niên trẻ.

-Không phải đâu mà! Anh Phúc đừng nghĩ xấu cho ông Phát thế! Em chỉ là... à mà thật sự vợ chồng sẽ làm mấy chuyện đó ạ?

Bí mật đã suýt chút nữa trên đầu lưỡi em, nhưng Hiếu phải vội lảng đi chuyện khác, nào ngờ đây lại chính là chuyên môn của Minh Phúc. Y che miệng cười rồi lệnh mấy thằng hầu về nhà báo tin đêm nay em ngủ lại nhà y.

Mới sáng sớm, người ta đã xôn xao nơi xóm dưới về tin có cơn bão lớn sắp đổ bộ.

-Mùa này là mùa bão mà, có gì đâu mà như lần đầu gặp vậy? Dưới hầm đã dọn dẹp cho người dân ở nhờ mấy ngày bão chưa vậy?

Trái ngược hoàn toàn với tâm trạng lo lắng của đa phần người dân, Minh Phúc lại bình thản chuẩn bị mọi thứ để đối chọi với cơn bão trước mắt. Y ngồi nhàn nhã trên sập, phân phó công việc cho gia nhân.

-Vốn dĩ trước đây, phần lớn người dân chưa tìm được chỗ tránh bão sẽ được thầy nhà Phát cho trú nhờ ở đó, nhưng giờ dân số có vẻ đông hơn nên qua đây cũng có chỗ cho ít hộ!

Y cũng chẳng quên giải thích cho Hiếu mà không nhận ra mặt em đã tái đi từ khi nào, chẳng còn tâm trạng nghe y nói hết nữa, Hiếu chạy vội về nhà, cố tìm cách liên lạc với Phát.

Tin bão đến đột ngột quá, cũng một phần tăng thêm sự hoảng loạn cho Hiếu. Em cứ định làm gì đó nhưng rồi lại gạt ngay ra khỏi đầu. Hai bàn tay em ướt mồ hôi, cầm cái gì lên là run rẩy đánh rơi cái đó.

Cái Mão thấy chủ nhân nhà mình cuống quýt như thế cũng cố trấn an em, phải gọi cả đám gia nhân trên nhà chính xuống, đảm bảo rằng Liên Bỉnh Phát có kinh nghiệm đi biển, hắn sẽ tự khắc tránh ngày có bão, Hiếu mới thôi run rẩy.

Đợi Hiếu bình tĩnh rồi, lúc này thằng hầu thân cận của Minh Phúc mới gọi cửa, nói có việc cần nhờ Hiếu. Em cũng chẳng mảy may nghi ngờ gì cũng cho vào.

Nào ngờ thằng hầu lại dẫn thêm một vị khách khác.

Thoáng trông thấy gương mặt quen thuộc ở căn phòng hôm ấy, Hiếu lại chột dạ, luống cuống tìm cách chạy trốn, nhưng Phạm Duy Thuận đã đứng ngay trước mắt, cộng thêm với sắc vóc này, kể cả gã quan tri huyện không đem theo người, Hiếu cũng khó lòng chạy thoát được.

Phạm Duy Thuận trông không giống những quan văn quen thi thư, trói gà không chặt, hắn trông giống võ sĩ kiểu Sơn Thạch nhiều hơn.

-Em đừng sợ! Ta đến không phải định bắt em!

Vị tri huyện ôn tồn đánh lời trước để Hiếu thôi sợ hãi. Em ngồi ngay ngắn lại ở gian nhà chính, tự nhủ em đang thay mặt Phát làm gia chủ của căn nhà này, nếu gã không có ý định bắt em nộp về triều đình, thì em cũng nên ra dáng một vị chủ nhân thực thụ.

-Ta biết em là con trai còn sót lại của thầy Hưng, thật may mắn quá, có thể nhờ em làm một bản thiết kế củng cố cho cây cầu lớn trước làng hay không?

Chapter 7: Bẫy

Chapter Text

Làng quê ven biển này, dân số chưa quá năm mươi hộ người già trẻ nhỏ còn đông hơn cả người lao động, dùng nghề nuôi trồng và buôn bán thủy sản mà sống, xung quanh bốn bề thì đã ba bề là vùng trũng, còn lại tựa lưng vào núi non hiểm trở, xét cho cùng là vùng ngặt nghèo nhất huyện nếu chẳng may lũ có quét đến. Phạm Duy Thuận thân là quan phụ mẫu, lại năm đầu nhậm chức, không khỏi lo lắng cho an nguy dân chúng nơi đây.

-Lũ quét có thể không gây tổn hại quá nhiều, nhưng nếu chẳng may dài ngày nước không rút, cây cầu trước làng lại chống cự kém, sợ rằng khó lòng gửi được tiếp tế đến! Chuyện cấp bách, lại nhờ em đường đột đến vậy nhưng mong em giúp sức.

Từ đầu tới cuối câu chuyện, Phạm Duy Thuận chưa dám ngồi lấy một chút, trà cũng chưa uống một ngụm, xem cùng rất khẩn trương, chốt lại gã còn cẩn thận cúi đầu làm Hiếu hốt hoảng. Em tuy học hỏi đã lấu về kiến trúc nhưng chưa kịp thực hành đã rơi vào kiếp lưu lạc, nên kinh nghiệm cũng chẳng tính là nhiều nhặn.

-Ấy, anh Thuận đừng làm thế, em chỉ lo em còn non dại, không đủ sức gánh vác đến thế!

-Ta đã nghe Phúc nói em có giúp mấy ngư dân cố định lại mấy căn chòi trông cá, ta tin em làm được!

Nghe Thuận nói vậy, Hiếu thoáng đỏ mặt, một dạo nghe Liên Bỉnh Phát nói vùng này hiếm khi có quan quân truy quét đến nên em cũng vài lần thích lo chuyện bao đồng chỉ ngư dân vài cách dựng chòi kiên cố hơn hay là chỉ những người đang dựng nhàn cách dựng cột sao vững nhất, nhưng mấy việc đó so với việc gần như bắc lại một cây cầu lại quá vặt vãnh.

-Dù sao cũng là có còn hơn không, cầm cự hơn được nửa ngày cũng là hơn, công lao của em, ta xin thay mặt người dân trong làng tạ ơn trước!

Sự khách sáo thái quá của Duy Thuận lại chính là điểm yếu lớn thứ hai đằng sau tính cách thấy người gặp khó không ngồi yên được của Hiếu nên gã cũng chẳng cần thuyết phục thêm quá nhiều, Hiếu chả mấy chốc đã gật đầu nhận lời.

.

.

.

Bão nhanh đến. Gió thổi mạnh, mưa mù có lúc phủ trắng xóa cả tầm nhìn, Hiếu ngồi trong nhà thi thoảng thấy mấy cái mái lá cứ bị tốc lên rồi gió cuốn đi thì không tránh khỏi cảm giác thấp thỏm, dù những người dân không đủ điều kiện trú ẩn khỏi bão cũng đã được sơ tán đi nơi khác nhưng sự xót xa trong lòng Hiếu chẳng hề nguôi ngoai.

Đây là lần đầu tiên em trực tiếp thấy sức tàn phá kinh hoàng của bão, đôi môi cắn đến bật máu, em lo người dân sau cơn bão sẽ rất vất vả, cũng lo cây cầu mới gia cố lỡ trụ không vững, nhưng lo nhất là người đang chuẩn bị ra khơi lần nữa để về với em kia. Bàn tay Hiếu vẫn cầm chặt phong thư từ lúc gió mới nổi, mỗi tiếng gió rít em lại siết tay chặt thêm một chút.

Mấy ngày hôm trước, Liên Bỉnh Phát có gửi thư cho em, nói ngay sau khi bão dứt, hắn sẽ khởi hành về nhà, công việc ở nhà hông thể cứ giao cho bọn gia nhân, hơn nữa ý tứ trong thư cũng rõ ràng, hắn không nỡ để em ở nhà một mình quá lâu.

-Mấy cái mái đó đều là lá cả, sau bão lợp lại là xong, đừng có lo!

Minh Phúc chép miệng. Lo lắng cho em vợ nhỏ ở nhà chưa đủ, hắn còn nhất quyết bắt y qua nhà trông chừng Hiếu giúp, sợ đứa trẻ mới mười chín này lần đầu nhìn thấy thiên tai sẽ xảy ra được chuyện như thế nào. Xét tình hình hiện tại, Minh Phúc thấy không phải là em sợ thiên tai, mà là đang muốn lao ra ngoài kia níu mấy tấm lợp nhà dân lại thì đúng hơn.

.

.

Bão cũng nhanh đi, sau hơn một ngày gió rít ngoài khơi, bầu trời vẫn xám xịt, mưa vẫn xối xả, Minh Phúc cũng đã về ngay khi bão dứt cơn, thằng bé Minh lại được gửi qua nhà thầy đồ từ trước bão để học hành không bị gián đoạn, cả căn nhà rộng lớn giờ chỉ còn Hiếu và mấy đứa hầu.

Cả đêm qua em chẳng ngủ được ngoài trời thì lạnh nhưng trong lòng em thì như lò lửa đang thiêu đốt vì những nỗi lo không tài nào kể hết. Tờ mờ sáng đã ra trước hiên nhà ngồi bần thần nhìn mưa rơi.

-Mợ! Mợ ơi!

Tiếng cái Mão í ới gọi làm Hiếu tình, cả người nó ướt nhẹp như bị ngâm nước một ngày liền vậy. Hiếu cau mày, định bụng trách móc bao nhiêu áo tơi, mũ nón mà không chịu dùng thì cái Mão đã nhanh miệng đáp trước.

-Mưa vẫn to lắm mợ ạ! Con trùm áo kín người mà chẳng đỡ ướt được tý nào, có lúc đi mà tưởng gió cuốn con lên trời tới nơi!

-Phủi thui cái miệng em ấy! Nuôi đến chừng này mà để gió thổi mất chỉ tổ phí cơm! Lau người đi kẻo ốm đấy!

-Hì hì! Có mợ nuôi mới về được đấy ạ! Con đi hỏi rồi, may quá làng không có ai bị gì, nhưng có mấy nhà bị lũ cuốn mất đàn gà, có nhà lại chết con lợn,...

-Còn cây cầu thì sao?

Nghe cái Mão kể lể đến đoạn thiệt hại, Hiếu lại siết bàn tay, mím môi chờ đợi. Cái Mão nghe hỏi đến cây câu mới gia cố thì nhảy cẫng lên, hò reo như một niềm vui quên không kể.

-Cầu vẫn đứng vững lắm mợ ạ, người ta bảo giờ thìn là quan nha sẽ mang lương thực đến phát. Mà mợ nhá, con nghe kể bảo hàng năm cứ đến mùa lũ là cái cầu ý sập, toàn phải dùng thuyền để mang gạo vào, vất vả lắm, có người còn bảo năm nào cái công việc chuyển lương ấy cũng có người chết vì nước cuốn trôi. Vậy mà mợ nhà con đến một cái, cái cầu chẳng sập nổi nữa là!

Ánh mắt cái Mão lấp lánh như thể em là một quý nhân nào đó ghé qua vùng quê tồi tàn này giúp đỡ cho con dân vậy.

-Mấy chốc nữa mưa bớt nặng hạt, em cùng ta xuống làng xem người ta phát lương nhé!

-Nhưng mà ông dặn...

Cái Mão thoáng chột dạ nhớ lới chủ nhân lớn của mình dặn khi trước, dẫu có là quan tri huyện mắt nhắm mắt mở đi nữa, Hiếu cũng không nên có mặt ở chỗ đông người cho lắm. Sự chần chừ của nó vô tình làm tăng sự sốt ruột của Hiếu, trong ánh mắt em đầy những nỗi lo âu khó tả thành lời, em vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của mình, phải nhìn tận mắt em mới yên tâm được.

-Đi một chút thôi mà!

Ý Hiếu dù sao cũng vẫn là ý của chủ nhân, cái Mão cũng không cản được, thêm nữa, theo em tính toán, giờ ưu tiên hàng đầu của quan quân vẫn phải là an dân trước, còn về em, một kẻ đã bặt vô âm tín từ quá lâu, chưa chắc đã còn ai để tâm đến.

Cây cầu dẫn vào làng, trước giờ chỉ là đóng bừa bãi bằng những cây gỗ mà người dân kiếm được, qua bản vẽ mà Hiếu gửi cho Duy Thuận được đóng có định các mối gắn quan trọng, dù không lớn được hơn quá nhiều nhưng lại chắc chắn gấp bội phần, mấy xe lương đi qua cũng vẫn vững vàng.

Hàng người lầm lũi tiến đến gần khu phát lương thực rồi lại lầm lũi trở ra, lúc này Hiếu mới nhận ra, số lương thực phát cho mỗi hộ chẳng đủ no nổi cho một người chứ đừng nói là cầm cự được đến lúc có thể ra khơi.

Từ lo lắng, trong lòng em nổi lên sự bất bình, càng lúc em càng bỏ ngoài tai lời ngăn cản của cái Mão đi cùng mà tiến gần đến chỗ phát lương thực.

Sao mình lại đặt lòng tin vào đám quan quân đã này kia chứ, nếu đó những quan binh tốt tại sao thầy em lại chết oan, thối nát vẫn hoàn thối nát, đã làm tay sai cho người tây thì sao có thể tốt với người nước Nam mình cho được. Đó là suy nghĩ của Hiếu khi thấy lượng lương thực cứ cạn dần nhưng người dân vẫn còn quá nhiều người chưa nhận được phần của mình.

-Tóm được rồi! Vũ Minh Hiếu, cứ tưởng mày phải cao chạy xa bay rồi kia chứ!

Một bàn tay túm lấy vai em, cái Mão đứng cạnh cũng bị một kẻ khác vác gọn trên vai. Ánh mắt kẻ đứng sau em đục ngầu sự bỉ ổi, đắc ý như thể tất cả những thứ này bày ra chỉ là cái bẫy cho em vậy.

-Phạm Duy Thuận cứ suốt ngày chống đối như thế hóa ra cũng có lúc được việc đấy chứ nhỉ!

Nghe nhắc đến cái tên quen thuộc, hơi thở em nghẹn lại, tròng mắt trân trân, trong lòng sục sôi sự tức giận vì bị phản bội. Người đó ngay từ đầu đã lừa em, hay là vì một cái gì đó mà bán đứng em hay đơn giản chỉ là uẩn khúc ở đâu đó?

-Sao? Trông nét mặt này thật giống với thằng cha mày lúc bị bắt! Chết đến nơi cũng không biết vì sao mình chết! Còn không phải vì thích lo chuyện bao đồng rồi bị bán đứng sao? Lẽ ra mày cứ yên ổn trốn chui lủi như con chuột đi! Đám dân đen ở đây sống thêm ngày nào tao phải bận tâm ngày đó, thế mà mày lại bày mưu cho chúng nó bám chân tao hút máu!

-Ông là quan phụ mẫu của dân đó nhé!

Hiếu vùng vẫy, em bị bắt cũng chẳng quan trọng mấy so với sự phẫn nộ trước thái độ của gã quan béo đẫy trước mặt. Hắn thì thỏa mãn cười hềnh hệch, chỉ tay vào đám đông người dân mệt mỏi sau cơn bão đang run rẩy kia.

-Thì sao chứ? Thuế má nộp chẳng đủ nhét kẽ răng tao! Lại còn cậy vào thằng ranh con họ Phạm kia mà đòi này đòi kia làm tao nhức cả đầu. Thế đếch nào, trời thương tao, chỉ tao nắm thóp được nó, giờ một mũi tên trúng hai con nhạn. Hề hề! Tao cũng là một tri phủ thương dân thôi, cho mày hai lựa chọn. Một là mày theo tao về, tao nộp mày cho quan Pháp, tao lĩnh số tiền thưởng ấy đem chia cho người dân ở cái làng này. Hai là tao sẽ báo lên trên rằng cái làng này che giấu phản tặc, cả mày lẫn chúng nó đều chết, còn cái thằng che giấu mày tra hỏi một chút là biết đứa nào, tao sẽ cho nó tán gia bại sản!

Chapter 8: Trong lòng

Chapter Text

Khu tra khảo của nhà lao nhập nhèm sáng, ẩm ướt, cùng những dụng cụ tra tấn quái gở treo khắp nơi cùng đâu đó vọng lại tiếng la hét bất mãn của tù nhân từ gian khác là thứ chào đón Hiếu sau khi được lột bỏ bao vải trùm đầu. Tên cai ngục thô kệch hung hăng lao tới ấn hai cổ tay em vào còng sắt rồi đi phía trước giật mạnh kéo em theo. Sau lưng là tên tri phủ già ung dung vừa bước đi vừa vuốt râu ra vẻ đắc chí.

-Nào nào tất cả bọn sâu bọ kia! Chúng bay nghe cho thật kỹ, đây là trọng tội mà quan Tây đang truy nã, canh chừng cho thật kỹ! Cần thiết thì bẻ gãy chân nó cũng được, đặng răng sống thấy người chết thấy xác là được lãnh thưởng rồi!

Nghe đến hai chữ lãnh thưởng, bọn cai ngục ở đó đều phấn chấn hẳn lên như vớ được vàng. Mặt tên nào tên nấy đều hau háu nhìn em như đang bày ra một bụng suy tính sao cho không tuột mất cơ hội đổi đời này.

-Này ông đã hứa là....

Dù biết phản kháng bất thành nhưng Hiếu vẫn bất mãn lên tiếng và ngay lập tức bị bàn tay của tên cai ngục bóp lấy. Ánh mắt Hiếu chưa bao giờ sục sôi lửa hận như vậy, gườm gườm nhìn về tên tri phủ kia. Vì đâu mà em chịu theo tên sâu mọt này về, vì người dân ở làng chài nọ bằng không có liều mạng em cũng phải thoát khỏi nanh vuốt của những kẻ thối rữa này.

-Ồ? Mày xứng đáng được nhận ân huệ hứa hẹn của tao sao?

Quan tri phủ nhe hàm răng vàng ố, nét mặt đầy sự bỉ ổi, một tay xoắn chòm râu trên mép một tay phẩy phẩy với lâu la. Ngay lập tức em bị đè chặt xuống sàn đá mới được dội rửa qua, bàn tay bị mũi giày hắn đè nghiến.

-Mày vẫn nghĩ mày còn là con nhà quan đấy à? Chút sĩ diện vặt của mày bị ném cho chó gặm cùng thủ cấp cha mày rồi ranh con ạ!

Câu mỉa mai lại thêm một lần sát muối vào vết thương trong lòng của Hiếu, nỗi đau nhà chưa kịp chữa lành lại nứt toác. Đúng rồi, thù nhà chưa trả xong mà giờ đây em lại ngây thơ trao mạng mình cho một tên vô sỉ. Đành rằng nếu đổi lại cuộc sống yên bình cho bà con làng chài thì em cũng cam lòng, bằng không nếu mạng em mà đem ra đổi, Hiếu chắc chắn sẽ cùng tên sâu mọt hại dân kia đồng quy vu tận. 

Lúc ấy, lửa hận lóe lên trong mắt em cùng một suy nghĩ duy nhất là phải diệt hết những kẻ trước mặt, ăn tươi nuốt sống chúng, em cũng nào có quan tâm bao nhiêu tiếng thét của lính canh, bất chấp mình cũng vốn là một kẻ tay không tấc sắt, dùng hết sức bình sinh thoát ra khỏi sự kìm kẹp, giật lấy đĩa đèn dầu treo trên tường ném tới trước mặt tên tri phủ . Đám cai lính cuống lên bu rúm lại cố để cứu bề trên của chúng khỏi đám lửa hung hãn nên để thừa cơ cho Hiếu tự do đứng đó. 

"Choang" 

"Choang" 

"Choang" 

Những chiếc đèn dầu trong nhà ngục liên tục bị đập vỡ, dầu bên trong tự do chảy khắp nơi và bén lửa, đám lính như kiến vỡ tổ muốn lao tới cản em lại nhưng mỗi lần ném những chiếc đèn treo ấy xuống, Hiếu lại lùi dần lại, lửa cũng đã liếm gần hết khoảng cách giữa em và họ nên không có cách nào tiếp cận mà bản thân em vẫn chưa có ý định muốn dừng lại.

"Thêm nữa, cháy lớn thêm, chỉ cần chúng không ra ngoài được..."

Ý nghĩ hình thành trong đầu Hiếu chỉ là mong đám người bên trong kia không thể thoát ra được, em cũng thoáng nghĩ đến nơi đây em không hề hiểu rõ, không khéo em cũng bị chôn vùi lại đây. Chỉ một chút thôi, Hiếu nghĩ đến thầy mẹ, những người thân trong gia đình lớn từng rất hạnh phúc và tự nhủ, không sao đâu. Đôi mắt Hiếu nhắm nghiền, chợt hình ảnh Liên Bỉnh Phát cặm cụi ngồi bên bàn làm việc hằng đêm lại hiện lên khiến lòng em nặng trĩu, hình như hắn đã hứa lần tới sẽ đưa em đến Gia Định.

"Không biết thành Gia Định như thế nào nhỉ? Có đẹp giống ông Phát không?

-Được rồi! Dừng ở đây thôi, em mà có bị gì ta ăn nói sao với đức ông chồng nhà em đây! 

Một bàn tay rắn chắc đỡ lấy đôi tay vẫn muốn tiếp tục đập xuống của Hiếu, Phạm Duy Thuận cất giọng trầm khàn như vỗ về một đứa trẻ đang hoảng sợ. Gã nắm cổ tay em, đưa em ra khỏi ngục tối giữa sự hỗn loạn của một đám lính vỡ trận đang điên cuồng gào thét, bên ngoài Minh Phúc đã đợi sẵn cùng một chiếc xe ngựa, thấy bóng hai người dìu nhau tới, y liền lớn giọng trách móc.

-Trời đất ơi, mới rời mắt chưa đến nửa ngày mà đã lớn chuyện như vầy rồi. 

-Thôi có gì sau nói đi, chúng ta rời khỏi đây trước đã.

 Duy Thuận vội nhấc Minh Phúc vào trong trước rồi chìa tay ra nhìn Hiếu, em định đưa tay tới nhưng cũng hơi rụt lại, em chần chừ. Duy Thuận không rõ em đang e ngại điều gì, chỉ đoán rằng em sợ bị bán đứng lần nữa liền khảng khái.

-Em yên tâm, từ đầu tới cuối ta và anh trai em cùng một dạ! 

-Không phải thế! - Hiếu lí nhí rồi đánh ánh mắt về phía làng chài xa xa. 

-Phạm Duy Thuận ta lấy danh dự và tính mạng của mình ra thề, tên sâu mọt đó không dám trả thù người dân ở đó đâu, nên mình tạm đi rước đã nha! 

Bản thân Phạm Duy Thuận cũng không chắc chắn lắm về chuyện mình đã nói ra nhưng nghĩa tình quan trọng, vả lại tri phủ kia vừa bị em cho một vố đau như vậy chưa chắc đã yên ổn ngay để mà tính kế trả thù nên gã phóng đại một chút để Hiếu chịu đi theo. 

Cũng thời điểm ấy, Phạm Duy Thuận mới dám thổ lộ, gã đã nhận ra điều bất thường khi quan tri phủ bất ngờ muốn thị sát ở cái nơi mà lão muốn gạt đi nhất nên ngay trước khi mưa bão ngừng, gã đã vội gửi thư bí mật cho Phúc dặn y đề phòng, bản thân cũng đich thân đến tìm Việt Cường để nhờ giúp đỡ cho người dân nào ngờ người chưa gặp được đa hay tin em bị bắt phải vội vã quay về. 

-Suy cho cùng thì ta vẫn là một kẻ ngây thơ, cứ nghĩ rằng chỉ cần bản thân cố gắng chắc chắn sẽ thay đổi được thế sự, vực dậy được triều đình, giúp ích cho dân cho nước mà quên mất rằng thầy cũng vì cái lý tưởng ấy mà ra đi trong tức tưởi, cũng từ đó mà đẩy em vào nguy hiểm. Thành thật xin lỗi em. 

-Thực ra tôi không có trách ai đâu nhé! Việc bị bắt cũng là do lỗi tôi bất cẩn làm ảnh hưởng tới mọi người, anh Thuận không cần phải tự trách nhiều như thế đâu! Với cả, tôi cũng chỉ định... 

Nhớ lại thời khắc đặt cược bản thân vào biển lửa ấy, em không dám nói rằng bản thân mình cũng muốn liều một phen.

-Em định chết chung với đám sâu mọt đó hả? Vậy thì tội ta càng thêm nặng đó! 

-Gì? Mới tý tuổi đầu mà nghĩ quẩn vậy ấy hở? - Minh Phúc tròn mắt nhìn em, y biết lao ngục bị cháy tạo cơ hội cho cả hai chạy thoát nhưng lại không nghĩ người gây ra là em

-Không phải lúc ấy tôi chỉ giận, ông ta không giữ đúng lời hứa nên nếu lỡ như tôi không chạy kịp thì ít nhất cũng trừ bớt được một mối nguy hại cho người dân mà thôi. 

-Hiếu không có định làm điều gì dại dột đâu, lúc ấy anh thấy em ấy còn chần chừ mãi ấy! 

-Chắc vì tôi nghĩ đến ông Phát ấy! 

Hiếu chống tay lên cằm, nhìn ra ngoài nơi màn đêm đang bao phủ lấy con đường họ đi, vu vơ nói một câu. Minh Phúc nghe thấy không liên quan lắm liền hỏi lại.

-Gì cơ? 

-Ông Phát ấy ạ! Tôi không muốn ông ấy buồn nên tôi đã chần chừ, chỉ trong một chốc thôi thì anh Thuận đến...

-Không muốn ông ý buồn ý hở? Nghe thuyết phục quá hen! Ông trời ơi, ước gì con cũng có...

Thoáng thấy má em hơi ửng hồng, Minh Phúc vẫn muốn trêu chọc thêm chút nữa, nào đâu chưa cảm thán hết câu bàn tay em bỗng đau nhói. Là Duy Thuận, gã đang nắm tay em, nắm thật chặt, chỉ sợ nếu gã buông tay lời ước của em cũng đi vào hư ảo. Phúc nhìn gã, lẳng lặng úp bàn tay còn lại lên tay Thuận, nghiêng đầu tựa lên bờ vai đang run rẩy ấy, yên bình nhắm mắt giả vờ ngủ. 

Trên xe lại tĩnh lặng, Hiếu vẫn nhìn ra bầu trời tối đen như mực bên ngoài, Phúc thi thoảng nhích người lại cho thoải mái, cũng là cho ngồi gần lại với gã thêm chút, Thuận chỉ nhìn đăm chiêu vào khoảng không vô tận, một chốc lại phải sờ thử xem người bên cạnh có còn đó không. 

Đường chân trời bừng một sợi đỏ vàng mảnh dẻ, cây cối cũng đã thưa dần. Chiếc xe ngựa chạy suốt một đêm không ngừng nghỉ qua mấy rặng đồi cuối cùng cũng đến đích. Vài cơn gió đầu ngày nhẹ thoảng vào trong khoang xe như một thông điệp báo sự an toàn, Hiếu hơi nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, nơi bình minh đang dần sáng có một nhóm người đang đứng đợi. Chẳng phải đợi đến khi đến thật gần, Hiếu nhận ra một bóng hình quen thuộc ở ngay chính giữa, em nhoài hẳn người ra ngoài, lớn tiếng gọi.

-Ông Phát! ÔNG PHÁT ƠI! 

Hồi đáp lại em, Liên Bỉnh Phát cũng chẳng chịu đứng yên nữa, hắn vội vã chạy về phía em, vừa vặn đứng ngay trước cửa xe ngựa, dang rộng hai tay đón em sà vào lòng mình, ôm thật chặt. Vai áo Hiếu còn vương mùi dầu hỏa, còn trên cổ áo Phát vẫn còn đẫm sương mai, lần chia xa này nào ngờ lâu hơn họ từng nghĩ. Em vẫn dụi đầu sâu vào hõm vai Phát, nghẹn ngào thủ thỉ.

-Ông Phát đã về rồi ạ? 

-Ừ, tôi về với em rồi đây! 

-Tôi lo cho ông Phát lắm đấy nhé! Ông Phát đi đường về có bị mưa bão gì không?

-Em còn hỏi mấy thứ ấy nữa à? Tôi bận lo cho em cũng chẳng để ý, lo đến mức muốn bắt em nhốt lại trong lòng mình để không bao giờ phải chia xa nữa!