Chapter Text
Sau trận chiến cuối cùng, sau khi bụi của Thanos tan biến vào hư vô, sau khi Trái Đất cuối cùng cũng được yên bình, Stephen Strange đã không quay về Kamar-Taj. Anh cũng không trở lại bệnh viện hay bất kỳ nơi nào từng thuộc về cuộc sống cũ. Sanctum Sanctorum vốn luôn yên tĩnh, nhưng kể từ sau trận chiến cuối cùng, sự yên tĩnh ấy biến thành một nỗi cô đơn nặng nề.
Đám tang của Tony diễn ra dưới ánh nắng vàng nhạt, giữa một khu vườn tĩnh lặng mà anh biết chắc Tony sẽ phàn nàn là quá buồn tẻ. Stephen đứng lặng lẽ ở một góc, không nói lời nào. Anh nhìn Pepper đặt bó hoa xuống, nhìn Morgan dụi đầu vào vai mẹ, nhìn những đồng đội cúi đầu tiễn biệt. Anh nhìn chiếc lò phản ứng hồ quang trôi lững lờ trên mặt nước, phản chiếu những tia nắng rực rỡ như ánh mắt Tony mỗi khi chọc ghẹo anh.
Khi mọi người lần lượt rời đi, khi những lời chia buồn dần tắt lịm trong gió, Stephen vẫn đứng đó, bàn tay siết chặt đến mức gần như bật máu. Chẳng ai gọi anh, chẳng ai kéo anh ra khỏi khoảng lặng nặng nề đó. Họ để anh một mình, bởi ai cũng biết, hoặc có lẽ...ai cũng cảm nhận được rằng có những mất mát không thể lấp đầy bằng những cái vỗ vai hay những lời an ủi.
Từng cơn gió len lỏi qua những khung cửa sổ cao, mang theo hơi lạnh của màn đêm New York. Những ngọn nến trên giá tự cháy rồi tự lụi tàn, chẳng ai buồn thắp lại. Trong thư viện, những cuốn sách vẫn nằm yên trên kệ, phủ thêm một lớp bụi mỏng vì đã quá lâu rồi không có ai chạm vào.
Stephen Strange ngồi trong bóng tối, tựa lưng vào chiếc ghế bành cũ kỹ, đôi mắt mệt mỏi nhìn vào khoảng không vô định. Anh đã quên mất lần cuối cùng mình ngủ một giấc trọn vẹn là khi nào. Kể từ sau ngày hôm đó kể từ khi Tony Stark ngã xuống Stephen đã đánh mất nhịp sinh hoạt của chính mình.
Stephen đã nhìn thấy kết thúc này trước cả khi nó xảy ra. Anh đã biết sẽ có một khoảnh khắc mà Tony Stark phải đưa ra lựa chọn. Và anh đã để nó xảy ra. Anh đã nhìn Tony quỳ xuống, đưa tay lấy những viên đá Vô Cực, và anh đã không làm gì cả. Không, anh đã làm một điều duy nhất. Anh giơ một ngón tay lên.
Chỉ một con đường. Một cơ hội duy nhất để chiến thắng. Một cái chết không thể tránh khỏi. Stephen vẫn còn nhớ khoảnh khắc đó. Nó lặp đi lặp lại trong tâm trí anh, như một thước phim hỏng cứ tua đi tua lại mà không thể dừng lại được.
Những ngày đầu, Wong cố gắng kéo anh ra khỏi trạng thái này. Anh ta mang trà nóng đến mỗi sáng, để nó trên bàn, và đợi. Nhưng Stephen không bao giờ uống. Nó nguội dần theo thời gian rồi lại bị dọn đi. Wong nói nhiều lắm, bảo rằng Tony sẽ không muốn thấy anh như thế này, rằng anh không thể cứ mãi tự trừng phạt bản thân, rằng việc Tony hy sinh không phải lỗi của anh.
Nhưng làm sao Wong có thể hiểu được? Wong không phải là người đã nhìn thấy tương lai. Không phải là người đã đưa ra lựa chọn. Không phải là người đã giơ lên một ngón tay, tuyên bố số phận của Tony như một bản án tử hình không thể đảo ngược.
Mỗi khi nhắm mắt, anh đều nhìn thấy Tony. Không phải Tony Stark với nụ cười ngạo nghễ thường ngày, không phải thiên tài tỷ phú thích ném những câu đùa châm chọc, mà là Tony với bộ giáp vỡ vụn, với khuôn mặt lấm lem tro bụi, với đôi mắt trống rỗng khi sự sống rời khỏi cơ thể.
Mỗi đêm, anh ngủ quên trên ghế, và mỗi sáng lại thức dậy với ký ức về một trận chiến đã kết thúc nhưng chẳng bao giờ thực sự rời xa anh.
Một tháng trôi qua. Rồi hai tháng. Rồi ba tháng.
Thế giới tiếp tục vận động mà không có Tony Stark. Morgan lớn lên mỗi ngày. Pepper vẫn kiên cường như cô luôn thế. Peter Parker trở lại trường học, cố gắng tìm cách sống tiếp mà không có người thầy mà cậu bé ngưỡng mộ nhất. Những Avengers còn lại cũng vậy...họ đau buồn, họ mất mát, nhưng họ bước tiếp.
Chỉ có gã pháp sư này là vẫn giậm chân tại chỗ.
Vị bác sĩ không chắc liệu mình có còn quan tâm đến thế giới này nữa không. Một phần trong anh bảo rằng nghĩa vụ của anh vẫn còn đó, rằng anh là Phù Thủy Tối Thượng và anh phải tiếp tục bảo vệ Trái Đất. Nhưng một phần khác—phần chìm sâu trong lòng ngực anh, nơi trái tim đã trở nên trống rỗng—thì lại muốn buông xuôi.
Rồi, vào một ngày bình thường như bao ngày khác, một món quà xuất hiện trước cửa Sanctum. Không tiếng gõ cửa. Không có dấu hiệu của phép thuật hay sự can thiệp nào từ thực tại. Chỉ là một chiếc hộp nhỏ được đặt ngay ngắn trên bậc thềm, như thể nó đã luôn ở đó từ trước.
Stephen nhìn nó một lúc lâu trước khi cúi xuống nhặt lên. Hộp quà không nặng, cũng không nhẹ, được gói bằng giấy bọc màu xanh dương với chiếc nơ đỏ bên trên. Không có địa chỉ gửi, không có lời nhắn. Bằng một chút cảnh giác quen thuộc, anh sử dụng phép thuật để kiểm tra. Không có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào. Không có bẫy, không có năng lượng lạ.
Chỉ là một món quà.
Anh mang nó vào bên trong, đặt lên bàn trà trong phòng khách. Những ngọn nến trong phòng khẽ dao động khi anh chậm rãi tháo lớp giấy bọc. Một hộp giấy đơn giản hiện ra bên dưới. Stephen hít một hơi thật sâu trước khi mở nó.
Bên trong là một con gấu bông. Nó được may bằng chất liệu cao cấp, lớp lông mềm mượt màu nâu sẫm. Bộ giáp mini ôm lấy thân gấu, với sắc đỏ và vàng quen thuộc. Trên ngực nó, một lò phản ứng hồ quang nhỏ phát sáng lấp lánh.
Stephen cảm thấy ngực mình thắt lại.
Bàn tay anh run lên khi anh chạm vào con gấu. Những ngón tay miết nhẹ qua lớp kim loại thu nhỏ của bộ giáp, qua những đường may tỉ mỉ trên lớp lông. Nó được làm quá cẩn thận, quá chi tiết, như thể có ai đó đã bỏ cả tâm huyết vào từng đường kim mũi chỉ.
Hơi thở của vị pháp sư dần trở nên nặng nề. Anh lật con gấu lại, tìm kiếm một manh mối nào đó, một lời giải thích, nhưng chẳng có gì ngoài lớp vải mềm mịn dưới tay anh. Anh quay nó về phía trước, nhìn chăm chăm vào lò phản ứng hồ quang nhỏ nhấp nháy ánh sáng xanh dịu nhẹ trên ngực nó.
Và rồi, như thể có một lực vô hình dẫn dắt, anh đưa tay ấn nhẹ vào nó.
Tích.
Không gian xung quanh dường như đông cứng lại trong một khoảnh khắc. Rồi, một giọng nói vang lên.
"Hey, Phù Thủy."
Giọng nói ấy vang lên, quen thuộc đến mức khiến hơi thở của Stephen nghẹn lại.
"Nếu em đang nghe được điều này... thì có nghĩa là kế hoạch nhỏ của anh đã thành công."
Một khoảng lặng ngắn. Không phải vì đoạn ghi âm bị cắt, mà vì Tony luôn biết cách dừng lại đúng lúc, để lời nói của mình có trọng lượng hơn. Giọng nói vẫn có chút bông đùa quen thuộc:
"Hoặc là em đã hoàn toàn mất sạch lý trí đến mức ngồi nói chuyện với một con gấu bông. Nhưng này, ai mà trách em được? Anh đẹp trai thế này, gấu của anh cũng phải đẹp chứ. Đặt nó ở đâu đấy cho xứng đáng nhé, đừng có quăng vào xó, anh tốn công thiết kế nó lắm đấy."
Stephen không biết mình đang cười hay đang khóc. Có lẽ là cả hai. Một tiếng cười ngắn, nghèn nghẹn, rồi lại chìm vào im lặng. Mỗi lần con gấu bông ngu ngốc ấy phát ra giọng của người mình yêu, Stephen lại cảm thấy trái tim gã như có thêm một vết xước.
"Nói thật, nếu có ai bảo với anh rằng Stephen Strange, một vị Phù Thủy Tối Thượng đầy quyền năng, sẽ ngồi một góc ôm một con gấu bông của anh mà rưng rưng nước mắt thì anh sẽ chả bao giờ tin đâu! ừ...thì cũng đúng, anh biết em đang làm gì. Em đang ngồi khóc tu tu như một đứa con nít. Nghe nó cứ ngốc ngốc kiểu gì ấy haha."
Stephen khẽ rũ mắt xuống, những ngón tay vô thức siết chặt lấy con gấu trong tay. Dòng lệ long lanh vẫn tiếp tục cuộc hành trình của nó, nhỏ dần xuống phần lông mềm mịn của con gấu bông.
"Chắc em ghét anh lắm."
Giọng nói của tên thiên tài ấy có phần dịu đi, không trêu chọc nữa:
"Ý anh là...tất nhiên rồi. Anh đã chết, phải không? Anh cũng đã để lại một đống hỗn độn mà không hề hỏi ý kiến em. Chết tiệt, đến tận phút cuối, anh vẫn là một kẻ ích kỷ, phải không?"
Stephen nhắm mắt lại. Cổ họng gã khô khốc, gã chỉ có thể cúi đầu, ôm con gấu bông ấy vào lòng, tưởng tượng rằng chính Tony vẫn còn đang ở trong vòng tay mình, tưởng tượng rằng mình đang ôm lấy Tony, bảo vệ anh khỏi Thanos và tất cả mọi thứ...
"Từ lúc ở trên Titan...từ lúc anh nghe em nói cái câu mà đây là cách duy nhất rồi bay màu theo đúng nghĩa đen thì...anh cũng hiểu số phận của mình đã được sắp đặt từ trước rồi. Và anh không trách em một tí nào hết á! Anh...anh tin tưởng lựa chọn của em mà, pháp sư tài năng của anh.."
Lồng ngực Stephen co thắt, anh càng cố kìm nén những tiếng khóc thì nó lại càng lớn hơn, những tiếng thút thít đáng xấu hổ cứ liên tục thoát ra dù cho Stephen đã cố dùng tay để bịt miệng mình lại.
Tony hít vào một hơi...hoặc ít nhất là đoạn ghi âm ấy được lập trình như vậy, như thể anh ta thực sự đang ở đây, đang suy nghĩ về những gì mình sắp nói.
"Anh biết em đang làm gì, Stephen."
Stephen mở mắt, ánh nhìn lạc lõng trong căn phòng u tối. Tay vẫn ôm khư khư con gấu bông mang trang phục Iron Man như một đứa trẻ.
"Em đang tự nhốt mình. Trốn tránh mọi người. Đẩy tất cả ra xa. Từ chối tha thứ cho chính mình...Vì cái gì chứ?"
Tony cười khẽ. Một tiếng cười trầm, nhưng ẩn chứa sự mỉa mai đau khổ.
"Vì em đã để anh chết ư? Thật sao? Hay vì không có anh ở bên để làm phiền em nữa?"
"Em nghĩ em có thể ngăn anh lại à? Em nghĩ em có thể thay đổi được điều đó? Đừng có ngu ngốc thế, Phù Thủy. Hai ta đã ở cùng nhau bao lâu rồi mà em còn chẳng rõ tính cách cứng đầu của anh chứ?! Anh nói thật, nếu em là người chết thì anh thà tự sát còn hơn là nhìn thấy cảnh đó"
Sự cợt nhả trong giọng Tony chưa bao giờ khiến trái tim của vị pháp sư này đau đớn đến thế.
Một khoảng lặng khác.
"Anh chưa từng trách em, Stephen. Chưa bao giờ."
Giọng nói ấy không còn đùa cợt nữa. Không còn nhẹ nhàng lướt qua như những câu bông đùa vô hại. Nó trở nên sâu sắc. Thành thật và mang đầy hơi ấm...như thể Tony đang ở đây, nhìn chằm chằm vào Stephen:
"Vậy nên... đừng tự trừng phạt mình nữa, có được không?"
Stephen lắc đầu, gã vẫn muốn nói rằng mình đáng chết, mình chẳng xứng đáng được hiện diện trên thế giời này, rằng gã đã luôn cố tự sát nhưng lúc nào cũng bị Wong và Peter ngăn cảng...nhưng vừa mới mở miệng ra thì dường như Tony đã chặn vị pháp sư ấy lại:
"Đừng nghĩ rằng em không xứng đáng để tiếp tục sống. Đừng nghĩ rằng thế giới này đã mất đi ý nghĩa chỉ vì anh không còn ở đây. Anh thề là nếu em có ý nghĩ như vậy thật thì anh sẽ hiện hồn về để đập mấy cái cổ vật trong Sanctum đấy!"
"Em còn cả một cuộc đời phía trước. Đừng lãng phí nó chỉ để tưởng nhớ một kẻ cứng đầu như anh."
Stephen nhắm chặt mắt, nhưng không thể ngăn được cảm giác bên trong mình đang vỡ vụn. Như thể từng mảnh linh hồn anh đang bị bóc tách, để lộ ra khoảng trống lạnh lẽo bên dưới.
"Hãy sống thay cho anh, Phù Thủy."
Giọng nói ấy vang lên giữa bóng tối, xuyên thẳng vào lồng ngực Stephen như một nhát dao. Một nhát cắt sắc bén, không rướm máu, nhưng đau đến nghẹt thở.
"Hãy làm những điều mà anh không còn cơ hội để làm. Hãy sống, hãy yêu, hãy tìm lại bản thân mà không có anh."
Không có anh. Không có Tony. Stephen mở mắt, nhưng tất cả những gì anh nhìn thấy chỉ là căn phòng trống rỗng, là ánh sáng yếu ớt hắt lên từ những ngọn đèn ngoài phố, là bóng tối đang dần nuốt lấy anh.
"Và nếu có thể..."
Tony dừng lại. Chỉ một thoáng. Nhưng khoảng lặng ấy nặng nề đến mức trái tim Stephen như bị treo lơ lửng, chờ đợi điều anh không muốn nghe, nhưng cũng không thể không nghe.
"... hãy tha thứ cho anh."
Một hơi thở nghẹn lại trong cổ họng.
Tha thứ ư? Tha thứ cho điều gì? Tha thứ vì đã bỏ anh lại một mình sao? Tha thứ vì đã để lại quá nhiều điều dang dở, quá nhiều câu chuyện chưa được nói thành lời? Tha thứ vì đã biến mất, để lại một khoảng trống không gì có thể lấp đầy?
Làm sao mà gã tha thứ, khi chính mình thậm chí còn không biết cách tiếp tục sống với nỗi đau này?
"Có lẽ... nếu có kiếp sau, anh sẽ làm tốt hơn."
Giọng Tony nhỏ dần, như một lời thì thầm lạc vào hư không.
"Anh sẽ tìm em trước."
"Anh sẽ không khiến em đau lòng nữa."
"Anh hứa."
Lời hứa ấy bị bỏ lại trong khoảng không vô tận, và rồi...Âm thanh vụt tắt.
Lò phản ứng trên ngực con gấu bông nhấp nháy lần cuối, như một nhịp đập cuối cùng của trái tim Tony, rồi chìm vào bóng tối. Chỉ còn lại sự im lặng, con gấu bông lại trở về với hình dạng vô tri vô giác như ban đầu.
Stephen không động đậy. Hơi thở anh mong manh, đứt quãng, như thể chỉ cần một cử động nhẹ cũng sẽ khiến anh vỡ nát hoàn toàn. Anh nhìn chằm chằm vào con gấu nhỏ trong tay, ngón tay run rẩy lướt trên lớp vải mềm mại, trên từng đường nét quen thuộc, như thể chỉ cần giữ nó đủ chặt, Tony sẽ không biến mất lần nữa.
Nhưng Tony đã đi thật rồi. Sẽ chẳng phép thuật nào có thể mang người ấy trở lại. Không một chiều không gian nào mà Stephen gặp lại Tony... Giờ đây chỉ còn lại tấm lưng gầy của vị pháp sư mang chức danh tối thượng, ngồi trong bóng tối của Sanctum, với một con gấu bông trong tay và trái tim đã tan thành tro bụi.
Và lần đầu tiên sau rất lâu, y cho phép mình gục ngã. Không còn là Phù Thủy Tối Thượng... Không còn là người nắm giữ những bí ẩn của vũ trụ nữa. Chỉ là một con người bình thường, biết yêu, biết đau, biết buồn... Stephen nằm xuống giường, cuộn người lại rồi ôm lấy một chút tàn dư cuối cùng của người anh yêu, và khóc...khóc thật nhiều, khóc như thể đó là cách duy nhất để anh thể hiện cảm xúc bị dồn nén quá lâu của mình.
Chapter 2: English version
Chapter Text
After the final battle—after Thanos's ashes vanished into nothingness, after Earth at last knew peace—Stephen Strange did not return to Kamar-Taj. Nor did he return to the hospital or any other fragment of his former life. The Sanctum Sanctorum, once quietly dignified, now bore the weight of a profound loneliness that had settled after the last clash of war.
Tony's funeral unfolded beneath a pale golden sun, in a garden so tranquil Stephen knew Tony would have scoffed at it for being unbearably dull. Stephen stood at a distance, silent. He watched Pepper place the bouquet down, saw Morgan bury her face in her mother's shoulder, witnessed comrades bow their heads in grief. He stared at the arc reactor floating gently on the water's surface, catching sunlight the same way Tony’s eyes used to gleam when he teased him.
When the crowd began to disperse, when the condolences dissolved into the wind, Stephen remained. His hands clenched so tightly they nearly bled. No one called out to him. No one tried to pull him away. They let him be—perhaps because they understood, or perhaps because they could sense that some losses are too vast to be consoled by hollow words or well-meaning hands.
Winds weaved through tall windows, carrying the chill of the New York night. Candles lit themselves, only to flicker out again, untended. The books in the library sat untouched, cloaked in a delicate veil of dust, the passage of time evident in every unmoved spine.
Stephen Strange sat cloaked in shadow, leaning back in an aged armchair, eyes distant and rimmed with exhaustion. He could not remember the last time he slept through the night. Since that day—since Tony Stark fell—Stephen had lost all rhythm in life.
He had foreseen this end. Long before it came. He knew there would be a moment when Tony would make that choice. And he let it happen. He watched Tony kneel, reach out for the Infinity Stones, and did nothing.
No—that wasn't true. He did one thing. He held up a single finger.
One path. One chance at victory. One death that could not be undone. That image haunted him still, repeating endlessly like a broken reel of film.
At first, Wong tried to coax him back. He brought hot tea each morning, set it on the table, and waited. Stephen never drank it. It would cool, then be taken away. Wong spoke at length—said Tony wouldn’t have wanted to see him like this, that he couldn't go on punishing himself forever, that Tony's sacrifice wasn't his burden to bear.
But how could Wong possibly understand? Wong hadn’t seen the future. He hadn’t made the choice. He wasn’t the one who had raised a single finger, sentencing Tony Stark with the finality of a silent verdict.
Every time Stephen closed his eyes, he saw Tony. Not the cocky genius billionaire with a quip ready on his tongue, but Tony—broken armor, face marred with ash, eyes hollow as life ebbed away.
Every night, he drifted into sleep in that chair. And every morning, he awoke with the memory of a battle that had ended, yet never truly let him go.
A month passed. Then two. Then three.
The world moved on without Tony Stark. Morgan grew taller. Pepper remained the resilient woman she had always been. Peter Parker returned to school, striving to find meaning without the mentor he had idolized. The remaining Avengers, too—they mourned, they grieved, and then they carried on.
Only the sorcerer stood frozen.
The doctor no longer knew if he cared for the world at all. A part of him insisted his duty remained—that he was still the Sorcerer Supreme, sworn to protect Earth. But another part—buried deep within his hollow chest—longed to surrender.
And then, on a day no different from the others, a gift appeared on the Sanctum's doorstep. No knock. No trace of magic or interdimensional tampering. Just a small box, neatly set on the steps, as though it had always belonged there.
Stephen stared at it for a long while before reaching down. It was neither heavy nor light, wrapped in blue paper with a crimson ribbon atop. No address. No message. Ever-cautious, he cast spells to examine it—no danger, no traps, no foreign energies.
Just a gift.
He brought it inside, set it upon the coffee table in the parlor. The candlelight trembled gently as he slowly peeled back the wrapping. Beneath it lay a simple box. He inhaled deeply, then opened it.
Inside was a teddy bear.
Crafted with exquisite care, its fur a rich, dark brown. A miniature suit of armor hugged its form, colored in Tony’s signature red and gold. Embedded in its chest, a tiny arc reactor pulsed faintly.
Stephen's chest tightened.
His hands trembled as they reached for the bear. Fingers brushed across the tiny metal plates, over each painstakingly stitched seam. It had been made with immense care—every detail considered, every stitch infused with intention.
The sorcerer’s breath caught in his throat. He turned the bear over, searching for clues—a note, an explanation—but found nothing but soft fabric. He turned it back, eyes fixed on the gentle flicker of the arc reactor.
As if drawn by an invisible force, he pressed the center.
Click.
Time seemed to hold its breath.
Then a voice echoed in the stillness.
"Hey, Wizard."
The voice hit him like a blow.
"If you're hearing this, then my little plan worked."
A pause. Not from any malfunction, but from deliberate timing. Tony always knew when to let a moment breathe.
That familiar teasing lilt returned:
"Or maybe you've completely lost your marbles and you're talking to a teddy bear. But hey, who can blame you? I’m ridiculously good-looking. Even my bear's a looker. Make sure you put it somewhere nice, okay? I spent ages designing this thing."
Stephen didn't know if he was laughing or crying. Probably both. A choked chuckle escaped, only to dissolve into silence. Each time that ridiculous bear echoed Tony's voice, it felt like another crack in Stephen’s already splintered heart.
"You probably hate me."
Tony's voice softened.
"I mean, of course you do. I died, right? Left a mess behind. Didn't ask your permission, didn’t discuss it. Classic me. Right to the end, I stayed a selfish bastard, huh?"
Stephen closed his eyes. His throat ached. He clutched the bear to his chest, pretending—for just a moment—that he was holding Tony again. That he could still protect him.
"Back on Titan… when you said there was only one way… I knew. I knew then what was coming. I accepted it. I never blamed you. Not for a second. I trusted you, my brilliant sorcerer."
Stephen’s chest heaved with silent sobs. He bit down on the back of his hand, trying to muffle the sounds.
Tony inhaled—a sound carefully programmed to mimic life, to create the illusion that he was there, thinking, choosing every word.
"I know what you’re doing, Stephen."
Stephen opened his eyes, dazed, still clutching the armored bear like a lifeline.
"You’re isolating yourself. Shutting everyone out. Punishing yourself for something beyond your control. But why?"
Tony laughed—softly, bitterly.
"Because you let me die? Really? Or is it because I’m not there anymore to pester you?"
"Did you really think you could stop me? Change it? Don’t be an idiot, Wizard. You know me better than that. If the roles were reversed, I would've thrown myself into the void before letting anything happen to you."
The flippant tone never hurt this much before.
Silence fell.
"I never blamed you, Stephen. Not once."
Now the words struck deeper. They came without pretense, stripped of armor and wit, sincere and raw.
"So please... stop punishing yourself."
Stephen shook his head. He wanted to say he deserved to die, that he had tried, and only Wong and Peter had stopped him. But before he could speak, Tony's voice cut through.
"Don’t think you don’t deserve to live. Don’t pretend the world lost its meaning just because I’m gone. I swear, if you're thinking like that, I’ll come back as a ghost and break every relic in the Sanctum."
"You have a life ahead of you. Don’t waste it mourning a stubborn bastard like me."
Stephen clenched his eyes shut, but the feeling of collapse within him intensified. It was as if each word peeled away another piece of his soul, revealing the aching emptiness beneath.
"Live for me, Wizard."
Tony’s voice echoed in the dark, piercing Stephen’s heart like a blade—sharp, bloodless, devastating.
"Do the things I no longer can. Live. Love. Find yourself... without me."
Without him. Without Tony. Stephen opened his eyes. All he saw was the empty room, the faint streetlights filtering in, and the darkness creeping ever closer.
"And if you can..."
Tony paused. Just for a breath. But that pause was heavy—suspended, like Stephen’s heart waiting to shatter.
"...forgive me."
A breath hitched in Stephen’s throat.
Forgive him? For what? For leaving him behind? For the countless words left unsaid? For vanishing and leaving a silence that echoed louder than any scream?
How could he forgive, when he didn’t even know how to live with the pain?
"Maybe... in another life, I’ll do better."
Tony’s voice dwindled, barely a whisper.
"I’ll find you first."
"I won’t break your heart again."
"I promise."
The promise hung in the air, then faded.
The arc reactor on the bear’s chest pulsed once—one final heartbeat—then dimmed. The room fell into silence. The bear returned to its inanimate stillness.
Stephen didn’t move. His breath came in shallow, broken gasps. He stared at the tiny figure in his hands, fingertips trembling as if clinging to the last remnants of a soul long gone.
But Tony was truly gone. No spell would bring him back. No universe would offer Stephen another chance. All that remained was a man once called Sorcerer Supreme, sitting in the dark, with a teddy bear in his arms and a heart reduced to ash.
And for the first time in so long, he allowed himself to fall apart. No longer the keeper of arcane secrets. No longer Earth’s mightiest sorcerer. Just a man who once loved, and lost, and bled like everyone else.
Stephen lay down, curling around the last fragment of the man he loved, and wept—not as a wizard, but as someone who finally let his sorrow speak.
Snowyblue07 on Chapter 1 Sun 13 Apr 2025 12:15PM UTC
Comment Actions
IronStrange13 on Chapter 2 Wed 27 Aug 2025 09:48AM UTC
Comment Actions