Chapter Text
Kim Dokja yêu lịch sử. Không phải thứ lịch sử khô khốc trên giấy tờ hay những bản ghi chép giáo điều, mà là những mảnh vỡ sống động của ký ức, của những lời thì thầm từ thế hệ đi trước, của những dấu chân đầu tiên khai khẩn từng mảnh đất quê hương đã mờ dần trong đất đá qua sự biến chuyển của thời gian. Và hấp dẫn hơn cả là những câu chuyện vẫn còn lặng im trong dòng chảy lịch sử, chưa bao giờ được khám phá.
Tình yêu lịch sử của Kim Dokja được bồi đắp đầu tiên từ tình thương của gia đình. Cậu lớn lên trong một căn nhà chật hẹp nằm ven thành phố, nơi người mẹ, một giáo viên cấp ba đã dành cả đời mình để nghiên cứu, truyền đạt cho lớp người đi sau về những triều đại đã lụi tàn, về những năm tháng huy hoàng mà đầy bi kịch của những vị vua, những vị anh hùng đã góp công dựng xây, bảo vệ đất nước của họ. Mỗi tối, dù là đầu hạ oi ả hay giữa đông lạnh lẽo, bà đều kiên trì ngồi ghi chép, khảo cứu những tài liệu lịch sử được bà nâng niu, trân quý giống như báu vật. Và cậu bé Kim Dokja, khi ấy chỉ mới năm, sáu tuổi, đã vô cùng phấn khích trước những câu chuyện, con chữ tuôn ra từ giọng nói du dương, hiền từ của người mẹ. Lee Sookyung yêu Kim Dokja, đứa con trai bé bỏng mà tội nghiệp của mình. Vì yêu con, bà đã truyền luôn tình yêu lịch sử của bản thân cho đứa trẻ này.
Kim Dokja là một cậu bé đáng yêu nhưng bất hạnh. Cậu không có cha. Cha cậu, một nhà dân tộc học lừng danh với khát khao tìm kiếm mọi dấu vết được cho là đã mất của mọi nền văn minh đã chẳng may mất tích trong một lần leo núi. Một người đàn ông hoạt bát, thực thà; người cha mà Kim Dokja chưa bao giờ biết mặt mà chỉ được thấy hình bóng ông hiện hữu qua những mẩu báo cũ, những bức ảnh cũ mèm cha mẹ cậu chụp chung. Và hơn hết, là qua lời kể đầy yêu thương, nhung nhớ nhưng vẫn đầy đau buồn của mẹ cậu. Kim Dokja cứ thế lớn lên trong vòng tay đầy yêu thương của người mẹ và hình bóng một trái tim giàu nhiệt huyết của người cha.
Mấy ai biết tuổi thơ của Kim Dokja ngoài tình yêu thương ra thì còn có cả sự dè bỉu, hắt hủi đến từ người ngoài và từ chính người thân của cậu. Suốt 12 năm học, ngoài Han Sooyoung, cô bạn hàng xóm, là người duy nhất chơi với cậu thì chẳng còn ai cả. Kim Dokja không hiểu vì lí do gì mà bản thân lại bị ghét tới vậy, và cậu đã lý luận đơn giản rằng chắc do mình không có cha. Đáng buồn hơn, ngay đến cả người thân thích là ông bà, chú bác,... ai cũng tỏ ra lạnh nhạt, ghét bỏ cậu. Họ gọi cậu là đồ tai ương, một thảm họa, kẻ gây ra cái chết của cha mình, dù cậu chẳng làm gì, thậm chí thời điểm cha cậu chết, cậu còn chưa được sinh ra. Nhưng Kim Dokja bỏ ngoài tai tất cả. Cậu cứ sống. Cậu phải sống.
Vài năm sau, khi Dokja đã thành công đậu vào trường đại học mơ ước với hoài bão trở thành một nhà sử học, Lee Sookyung qua đời. Một sự ra đi lặng lẽ, trong một ngày bầu trời trút xuống những hạt mưa nặng nề như tiễn đưa một trong những con người trọn đời giữ lửa lịch sử của dân tộc. Người đàn bà ấy lặng yên trên chiếc giường cũ kỹ, xung quanh là những bản thảo, tài liệu cho những bài giảng không thể tiếp tục. Kim Dokja, đứa con trai bé bỏng của bà, đứng lặng nhìn mẹ mình đã ngừng nhịp thở mà vẫn nở một nụ cười mãn nguyện, như thể bà không chết mà chỉ hóa mình thành một phần của lịch sử, và Dokja, một sử gia tương lai có nhiệm vụ tiếp tục con đường huy hoàng mà đầy thách thức của cha mẹ mình.
Sau khi đám tang của Lee Sookyung kết thúc, Kim Dokja bán căn nhà cũ, từ biệt kỷ niệm về những mùa đông nằm dài bên lò sưởi nghe mẹ kể về cha; tạm biệt những ngày hè nóng nực ngồi trước hiên nhà nghe kể về sự lụi tàn của một triều đại. Ngồi trên chiếc xe bán tải, quay đầu nhìn căn nhà thân yêu lần cuối, lòng Kim Dokja ngổn ngang những cảm xúc không thể nói thành lời. Tiếc nuối, hối hận, nhớ nhung, tất cả chúng như thi nhau ùa vào vùi dập đứa trẻ chưa kịp lớn đã phải buộc mình bước ra ngoài vật lộn với vòng xoáy của cuộc đời. Kim Dokja muốn khóc, nhưng không thể khóc, bởi phía trước đây còn một hành trình dài và gian nan hơn đang đợi đón cậu, cậu không thể rơi nước mắt chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy. Sốc lại tinh thần, chiếc xe chuyển bánh, Kim Dokja cứ vậy rời xa quê cũ với một hoài bão, một khí thế hừng hực của tuổi trẻ đầy sức sống, và hơn cả, là tình yêu lịch sử và con người mà cha mẹ cậu đã vun đắp suốt bao năm làm hành trang để chống chọi với tương lai phía trước.
-“Thật ngu ngốc, Kim Dokja à.”
Kim Dokja học lên ngành sử học và xã hội học với tất cả niềm tin, tình yêu của một đứa trẻ suốt tuổi thơ được bao bọc bởi những câu chuyện ly kỳ của lịch sử; được vun đắp từ những lát cắt của những nền văn minh đã sụp đổ từ lâu và hơn cả là sự nhiệt huyết, khát khao tìm hiểu sự thật mà người cha đã mất truyền lại cho cậu. Kim Dokja không chỉ học mà còn sống với lịch sử. Cậu đã đi nhiều nơi trên thế giới, tiếp xúc với nhiều nền văn minh, nhiều nền văn hóa khác nhau trên thế giới; đã sống cùng với các bộ tộc thiểu số, học cách ăn nói, sinh hoạt, lễ nghi của họ. Sau mỗi trải nghiệm, Kim Dokja sẽ cần mẫn ghi chép tất cả những kinh nghiệm, những tư liệu quý giá mà mình may mắn có được vào một cuốn sổ da và nâng niu, lưu trữ nó như một báu vật. Đối với cậu, lịch sử không nên chỉ là thứ xác chữ lạnh lẽo nằm trên sách vở, mà nó phải là thứ mãi mãi trường tồn cùng dòng chảy thời đại và nhiệm vụ của cậu là làm sống dậy những ký ức đã bị phủ bụi thời gian.
Kim Dokja được biết đến trong giới học thuật như một kẻ khác thường, một cá thể dị biệt. Cậu làm việc và nghiên cứu với một tinh thần hăng say; với sự miệt mài và kiên trì theo đuổi con đường học vấn mà không màng đến công danh hay bổng lộc. Cái mà nhà sử học trẻ ấy quan tâm chỉ có sự thật được chôn vùi trong hàng trăm tấc đất; là ánh sáng huy hoàng của một thời đại đã lụi tàn từ lâu chứ không phải những lời mời giảng dạy tại các trường đại học danh giá hay sự xuất hiện hào nhoáng trước ống kính máy quay. Với trí nhớ siêu phàm, tư duy mạch lạc và lòng trung thành tuyệt đối với sự thật, Kim Dokja nhanh chóng trở thành cái tên được giới nghiên cứu nhắc đến với tất cả sự ngưỡng mộ và lòng kính trọng. Hàng loạt bài viết của cậu không chỉ công bố cho thế giới vô số sự thật bị chính phủ bóp méo, xáo trộn, mà vô hình chung còn là cái tát mạnh giáng thẳng vào những kẻ đứng đầu bộ máy nhà nước đầy sự nhũng loạn. Kim Dokja không sợ người có quyền, càng không nhân nhượng kẻ có tiền. Ngòi bút trong tay cậu giống như vũ khí đầy uy lực khiến cho bao kẻ đứng ngồi không yên trước những con chữ tuôn ra từ đó, những con chữ dám nói lên sự thật.
Đó cũng là lý do khiến sử gia trẻ tuổi của chúng ta trở thành cái gai trong mắt rất nhiều người.
Không ai dại mà nói thẳng nhưng tất cả đều hiểu một sự thật đau lòng rằng: người như Kim Dokja, sớm muộn cũng sẽ bị dìm xuống, không bằng cách này thì sẽ bằng nhiều cách khác. Không chỉ những kẻ kém cỏi trong ngành ghen ghét cậu mà chính sự thật thà đã đẩy Kim Dokja vào tầm ngắm và danh sách đối tượng cần diệt trừ của chính phủ. Và để hợp thức hóa việc khiến Dokja biến mất, hồ sơ về một nền văn minh bị chôn vùi đã được đặt lên bàn làm việc của cậu. Một nhiệm vụ đầy vinh quang, nhưng lại là bản án tử đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng.
Nhiệm vụ của Kim Dokja chính là đi khảo cứu thực địa nền văn minh cổ phương Bắc. Một vùng đất cấm. Một nơi lạnh lẽo nằm trong vùng đất chết không có tên trên bản đồ quốc gia. Chưa có bất cứ tài liệu nào từng ghi chép, dù là một chi tiết nhỏ, về cái nơi “khỉ ho cò gáy” này. Như bất kỳ nền văn minh nào, nơi này cũng có những truyền thuyết, những câu chuyện ly kỳ chưa khám phá hết, và điều đó kích thích sự tò mò của Kim Dokja.
Nhưng Kim Dokja không biết được rằng trước cậu, đã có rất nhiều đoàn thám hiểm với những giáo sư đầu ngành, những người con ưu tú của ngành khoa học xã hội nước nhà đã tới đây, và đều mất tích không dấu vết. Tất cả những gì còn lại chỉ là tuyết và một khoảng trắng xóa như những gì người ta miêu tả về vùng đất này trên bản đồ. Nhưng chính phủ nào quan tâm điều đó, họ chỉ cần một người đủ điên để đi, và họ đã chọn đúng người. Kim Dokja thậm chí còn cảm thấy hứng thú với nhiệm vụ “chết” này.
Sử gia họ Kim dành vài ngày nghiên cứu sơ qua những gì người đi trước để lại mà cậu may mắn có được; chuẩn bị đồ dùng cần thiết cho một mùa đông khắc nghiệt đang tới gần; tính toán ngày giờ, thời tiết; gửi email tạm biệt cho Han Soyoung và với kinh nghiệm sinh tồn cùng số kiến thức ít ỏi, cậu thẳng tiến vào vùng chết bằng tất cả vẻ hào hứng, can trường của một kẻ không biết mình sẽ đối mặt với cái gì.
Đó là cách lịch sử luôn vận hành từ trước đến nay, đúng không? Kẻ viết sử luôn là kẻ đứng giữa lằn ranh của cái chết và sự sống. Nhưng Kim Dokja sống hay chết, điều đó còn phụ thuộc vào độ may mắn của cậu ta và sự nhân từ của kẻ đó.