Actions

Work Header

[HoàngHuy] Mưa và nắng hạ

Summary:

Nếu như mối quan hệ của họ thân thiết hơn...và hơn nữa

TRUYỆN KHÔNG MANG TÍNH XÚC PHẠM BẤT CỨ CÁ NHÂN, TỔ CHỨC NÀO. KHÔNG MANG Ý BẺ CONG GIỚI TÍNH.
FANFIC LÀ ẢO, ĐỪNG XEM LÀ THẬT. ĐỪNG ÁP DỤNG LÊN NGƯỜI THẬT
FANFIC LÀ ẢO, ĐỪNG XEM LÀ THẬT. ĐỪNG ÁP DỤNG LÊN NGƯỜI THẬT
FANFIC LÀ ẢO, ĐỪNG XEM LÀ THẬT. ĐỪNG ÁP DỤNG LÊN NGƯỜI THẬT

ĐỪNG REUP/ LEAK ĐI ĐÂU ĐÓ SẼ KHIẾN TRUYỆN CÓ NGUY CƠ BỊ XÓA.

Notes:

Fic này là sản phẩm tưởng tượng, không phản ánh sự thật hay mối quan hệ ngoài đời của các nhân vật ngoài đời thật. Không có ý xúc phạm hoặc gây hiểu nhầm.

Khó chịu xin hãy ra ngoài, đừng buông lời cay đắng.

Chapter Text

Steven Nguyễn rất đẹp trai.

Từ lần đầu Hoàng nhìn thấy anh ấy cậu đã thấy vậy.

Ngày anh ấy lên phim trường để hoàn thiện phục trang, cả đoàn phim ai cũng phải xuýt xoa cậu này đẹp trai quá. Có nét phong trần điện ảnh quá. Nhưng mà cái vai cậu diễn ghét thật, nhìn bộ trang phục cũng thấy ghét. Hoàng đã nghĩ có lẽ tính cách anh ấy cũng sẽ giống vẻ ngoài, lạnh lùng, nghiêm túc. Ấy thế mà Steven cười với mọi người, giọng trầm trầm nhưng hình tượng phản diện cậu dựng xây trong lòng đã vỡ ra môt mảnh:

"Em cast vai quân ta mà hổng đậu mọi người ơi, em hiền lành thế này mà"

Chị Huyền - tổng đạo diễn cười hùa theo: "Ôi cái mặt cậu không đóng được Steven ơi, không được đâu"

Mọi người ồ lên rồi chị chỉ về Hoàng: "Vai cậu cast cho em Cường đóng rồi, Cường ơi lại đây em"

Chị Huyền hay quen gọi Hoàng là Cường từ ngày thử vai, chị cứ khen cậu hợp vai lắm. Rồi chẳng biết từ khi nào cậu cũng quen quen cái tên Cường này. Chắc là từ hồi tập giọng Hà Nội gốc chăng. Để hóa thân hoàn chỉnh vào Cường, Hoàng đã dùng tên Cường để luyện tập. Như một lời tri ân từ quá khứ, khẳng định cậu sẽ hết lòng vì vai diễn của cha ông.

Hoàng trèo qua thành lũy đang dựng dở, tươi cười: "Dạ chào mọi người, em là Đỗ Nhật Hoàng, vai Cường ạ"

Anh Steven chìa tay ra trước tiên, ánh mắt sắc lẹm, nhìn xoáy vào cậu bằng cái nhìn của một tên trung úy Việt Nam Cộng Hòa mà Hoàng từng mường tượng: "Tôi là Quang".

Rồi một thoáng Steven đổi giọng, lắc mình biến về lại là Steven Nguyễn ôn hòa: "Được thủ vai bởi Steven Nguyễn. Mong cậu giúp đỡ nhiều hơn, bạn diễn của tôi"

Hoàng rùng mình một thoáng rồi cậu thấy cả người nóng lên, phấn khích thật, đúng là người xuất thân từ Đại học chính quy có khác, khả năng diễn tốt quá. Để đối diễn với anh ấy cần nhiều nỗ lực lắm đây. Cậu túm chặt lấy bàn tay chìa ra, đáp lại: "Dạ, mong được anh giúp đỡ, em sẽ cố gắng hết sức"

Quảng Trị mùa này rét căm căm, mưa nhiều. Nhiệt độ chỉ mười mấy độ. Quay phim bối cảnh mùa hè lại càng vất vả, anh em tiểu đội một đều lội trong nước bùn lấm lem ngang gối cả ngày, đoàn làm phim đã cố gắng điều động thêm máy sưởi nhưng cũng chẳng đáng là bao. Cảnh bơi qua sông thì buộc phải ngâm nước, không còn cách nào khác. Chỉ là cả nhóm diễn viên tuổi trẻ ai cũng lạc quan, động viên nhau.

"Thế này đã là gì so với cha ông ngày xưa, bọn em vẫn còn tốt chán"

"Bơi tí ấm hết người ấy chị"

"Đúng rồi, còn ấm lắm, ấm lắm" - Anh Nam răng đánh vào nhau lập cập, vẫn kiên trì muốn cho xong shot quay. Mỗi lần quay là mìn nổ, là tiền bạc, là tiến độ. Mỗi phút ngơi nghỉ là công sức của cả ngàn người chững lại. Mỗi diễn viên bọn họ đều nỗ lực hết mình chạy đua với thời gian. Cống hiến hết mình cho nghiệp diễn. Hoàng hiểu tất cả sự kiên quyết của anh em, nên cậu đã đứng lên trao đổi với chị Huyền. Cảnh sau là cảnh riêng của cậu, một phân cảnh dầm mưa qua sông. Một thử thách rất lớn. Nhưng cậu tin là mình làm được.

"Cảnh này chị cần quay bơi đường dài. Thử thách đấy em ạ"

"Em làm được, chị, em sẽ làm được và em phải làm được"

Chị Huyền nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt chàng diễn viên trẻ, chị lẳng lặng rồi gật đầu. "Không được cố quá nghe em, bọn chị ở ngay đây"

"Vâng"

Hoàng đáp rồi vác súng lên vai, cậu lội dần xuống dòng sông, lạnh buốt, cái lạnh cắt da cắt thịt như muốn ngấm cả vào xương. Quần áo đã cởi sạch, còn độc chiếc quần đùi, quân trang đeo lưng, thêm súng và đạo cụ cả thảy phải đến gần 5 kg. Tất cả như muốn lôi tuột Hoàng xuống đáy nước. "Thường thôi". Hoàng tự nhủ, "Chẳng là gì so với những ngày đỏ lửa, mình là con cháu cụ Hồ cơ mà"

"3..2...1 Action"

Cảnh quay bắt đầu, Hoàng dần quen với cái lạnh, chân tay cậu mất cảm giác, cậu cứ máy móc bơi dưới dòng nước.

"Lấy góc cận mặt đi, bắt được ánh sáng không, đúng rồi, hơi nghiêng đầu sang trái đi em"

Mọi người nín thở chờ bóng dáng nhỏ bé dưới sông dần tiến đến vạch chỉ định, tiếng pháo vẫn rền vang, ánh sáng lóa lên thực như những ngày chiến trận. Tim mọi người đập thình thịch theo từng làn nước nhấp nhô. Bỗng một quả pháo xịt phát nổ lại ngay bên bờ đối diện, Hoàng chới với, bị con sóng nhấn xuống lòng sông.

"Điều Cano 07, nhanh lên"

Chị Huyền tim hẫng một nhịp, chị với tay lấy bộ đàm, điều chiếc cano gần nhất chạy tới. Tất cả chỉ chưa tới 1 phút, một cánh tay dưới lòng sông lại ngoi lên. Hoàng ngoi lên khỏi mặt nước lạnh giá, cổ họng cậu vừa bỏng rát vừa lạnh lẽo, cái vị nước sông đúng là tồi tệ. Thứ chống đỡ cậu bây giờ chỉ còn ý chí không từ bỏ, cậu phải hoàn thành cảnh quay này.

Lòng mọi người như lửa đốt, chị Huyền luôn đặt sức khỏe diễn viên lên trên cả, nhưng chị nhìn thấy ý chí quyết tâm trong bóng lưng nhỏ bé kia. Chị để cano lùi lại, tôn trọng nguyện vọng của diễn viên cũng là tôn trọng nỗ lực của họ.

Và chỉ còn

4m

...

3m

...

1m cuối cùng

...

"Cắt"

Trợ lí của Hoàng lao nhanh như một mũi tên, mọi người túm cậu trai lên khỏi mặt nước, cuấn kín cậu bằng chiếc chăn lông dày, Hoàng choáng đầu, cậu nghe vọng lại tiếng mọi người ý ới lấy nước gừng, nước nóng, máy sưởi, quần áo.

Giọng Hoàng khản đặc: "Cảnh... quay.."

"Nó hoàn hảo rồi". Tiếng xung quanh như một lớp nền mờ, ngăn cách ở bên ngoài. Chỉ còn giọng ai đó nghe quen lắm đáp lại cậu. Lờ mờ cậu thấy người đó dìu mình về lều nghỉ ngơi, sau đó cậu chẳng biết gì nữa.

...

Hoàng bị sốt rét.

Hoàng cũng dở khóc dở cười khi kết quả xét nghiệm máu được trả. "Hay thật. Cuối cùng thì lại thua một đám côn trùng". Có lẽ do ngụp lặn dưới sông hoặc do khi vừa quăng quần áo ướt đi là lăn ra ngủ ngay, không mặc quần dài tử tế nên mới bị muỗi cắn.

"Cảnh quay ổn đúng không ạ" Hoàng hỏi ngay khi chị Huyền đi vào, trời mùa đông còn người cậu thì nóng bỏng, vã mồ hôi, ê ẩm hết vai gáy cơ bắp. Triệu chứng sốt xuất huyết ban đầu vẫn ổn. Chỉ lo chu kỳ tiếp theo.

"Rất ổn là khác, chị tin là chiếu xong có thể suýt đứng tim luôn được, cái thằng này liều thật" Chị mắng, xong chị lại dịu giọng "Cũng giỏi thật, em xứng đáng lắm, Cường lắm"

Hoàng được khen mà bỗng ngại ngùng, may mắn không làm mọi người thất vọng.

"Vâng" Hết vã mồ hôi, Hoàng thấy người lành lạnh, cậu vội vàng: "Chị ơi giờ quay nốt cảnh chứ ạ"

Chị Huyền xua tay: "Ôi cậu nghỉ ngay, nghỉ ngay đi, sốt xuất huyết một tẹo nữa răng đánh vào nhau lập cập bây giờ"

"Nhưng tiến độ"

"Không sao đâu, chị đẩy cảnh của Quang lên rồi, sau vụ này cậu phải mời nó một chầu đấy"

"Dạ? anh Steven đến ạ?"

"Ừ từ đêm qua, Steven đến xong thấy cậu ốm quá nên ngỏ ý đẩy cảnh lên, đến khổ, chắc vừa bay từ HCM vào"

"Thôi nghỉ ngơi nhé, chị ra xem setup ổn chưa"

Chị Huyền ra ngoài, bỏ Hoàng lại ngẩn ngơ. Hình như hôm qua đúng là... Cậu xốc ngay chăn lên, một chiếc áo khoác cuộn tròn trong tấm chăn mỏng. Mặt Hoàng đỏ bừng. Hình như hôm qua cậu lạnh quá nên cứ túm đồ quanh mình, túm được đâu tấm chăn ấm lắm nên sờ vào là ôm mãi.

Chết toi rồi...

...

Để đảm bảo cảm xúc chân thật nhất nên đoàn phim rất nghiêm ngặt giữa việc tiếp xúc của các diễn viên, diễn viên quân ta và quân địch không sinh hoạt chung nhau, vài phân đoạn quan trọng thậm chí diễn viên còn không được biết trước bạn diễn, cứ theo kịch bản và thả hồn vào nhân vật như đang sống. Thành ra Hoàng vẫn chưa có cơ hội trả áo cho anh Steven. Nghĩ cũng thật trùng hợp, lần đi thử vai. Hoàng đã thân ngay với các anh em tiểu đội một, cứ như họ được đo ni đóng giày cho những vai diễn này vậy. Nghe cu Khang bảo đi cùng đợt thử vai với anh Steven mà hai người không như những anh em còn lại tí nào, Hoàng lại càng thấy tiểu đội một đúng là kỳ diệu.

Cuối cùng cơ hội cũng đến, để Hoàng gặp lại anh Steven

Hôm nay theo kế hoạch là quay cảnh đội Hắc Báo của Quang đột kích lần đầu tiên, cũng là lần đầu nhân vật Quang nhìn thấy Cường - dáng hình đẹp như tượng tạc và mở đầu chuỗi ám ảnh của gã Trung úy với tay cộng quân.

Đây là một cảnh khó, là dấu mốc cho sự trạm chán của hai nhân vật. Hoàng thấy hơi căng thẳng. Sau rất nhiều cảnh quay, cậu đã tự tin hơn hẳn, thập chí cố thể kiên trì với những cảnh hành động yêu cầu kĩ thuật cao mà không cần đóng thế. Nhưng cậu vẫn căng thẳng, nếu cậu diễn không tốt cảnh quay sẽ hỏng hết. Đặc biệt là phân đoạn Cường đối mắt với Quang, cậu không thể phá hủy phân đoạn kinh điển này.

Steven Nguyễn mặc đầy đủ phục trang, đội chiếc mũ sắt và bắt đầu đột kích trong im lìm, anh cúi thấp người, lẹ làng như một con báo săn thực thụ, tay lăm lăm khẩu súng, đó là Quang - gã Trung úy trẻ tuổi chuẩn bị đột kích quân ta giữa một buổi nghỉ trưa ngắn ngủi im ắng.

Tiếng đạn nã liên hồi, trận giáp lá cà đầu tiên của Cường. Máy quay quay cận mặt cậu, thế võ đánh rất đẹp, nhưng thiếu gì đó.

"Cắt"

"Cắt"

"Cắt"

3 lần liên tiếp cảnh hỏng, áp lực đè nặng lên vai đoàn làm phim, và hơn cả là lên Hoàng. Không được, không được. Trời rét căm căm mà trán Hoàng rịn mồ hôi lạnh, không để như vậy được. Chị Huyền bảo cậu cứ bình tĩnh để suy nghĩ về cảnh quay, chị tin cậu làm được, như cảnh vượt sông khó khăn ấy thôi. Nhưng...

"Thả lỏng đi" Một ly cà phê nóng đặt vào tay Hoàng.

Cậu ngẩng lên: "Anh Steven"

"Ừ"

Steven Nguyễn đã cởi mũ ra, mặt anh dính đầy bùn và bụi trắng, loang lổ cả vết máu hóa trang, nhưng vẫn tài tử điện ảnh như cũ. Còn thêm vẻ phong trần gió sương là khác. Anh đã khoác thêm cái chăn quanh người, che gần hết bộ quần áo. Hoàng nghĩ anh cũng ngại nhìn bộ quần áo trên người mình.

Cường rầu rĩ : "Em xin lỗi, nay em kém quá"

Steven hỏi: "Cậu đang mất phương hướng à?"

"Dạ?"

"Nhân vật ý, cậu đang lạc lối đâu đó, cậu tìm không ra Cường, tại sao vậy?"

Hoàng im lặng một lúc rồi đáp:" Em không định nghĩa được, mọi người hiện lên rõ ràng lắm, còn anh Cường, em thấy anh ý hoàn hảo, đến mức em sợ mình không làm tốt"

Steven nhìn cậu, anh uống nốt cafe rồi thả nó vào thùng rác

"Hồi nhận vai tôi cũng sợ lắm, đóng bộ phim lớn thế này rồi còn vào vai phản diện, tôi thấy mình xong rồi cũng nên" Steven dừng lại một thoáng, cười cười "Nhưng mà nghĩ đơn giản thôi, đừng có sợ, coi như một nhiệm vụ của Tổ quốc rồi đi, nghĩ như một cha chú ta ngày xưa ấy, cậu sợ, nhưng cậu có làm không? Đêm hôm cậu bơi qua sông, sao không thấy cậu sợ như thế? Và nếu là Cường, cậu sẽ sợ Quang hay sao "

Hoàng ngẩng lên nhìn anh, rồi mãi về sau vẫn nhớ y đúc vẻ mặt của người anh hơn mình 6 tuổi ngày hôm ấy.

Nếu là Cường, thì có chó gì phải sợ Quang đâu.

"Cảm ơn anh"

...

Quang rút quân, nhảy từ đụn đất xuống, rồi gã quay ngoắt lại, tìm tên cộng quân trong toán lính

Cường cũng ngẩng đầu.

Họ chạm mắt nhau.

"Cắt"

"Tốt lắm, mọi người vất vả rồi" Chị Huyền nói qua loa, Hoàng thấy chị giơ ngón cái với mình, may mắn là cách Hoàng trao đổi với chị về việc diễn nhân vật Cường đã thành công.

Hoàng thở phào, như trút được cả hình dáng nặng trịch ra khỏi lồng ngực. Cậu ngồi thụp ngay xuống thành lũy, dựa vào mảnh lưới sắt rách nát đã cong vênh. Khanh lò dò đi ra từ chỗ núp, vỗ vai cậu đánh đốp một cái:

"Anh Cường hay quá, tự nhiên thần sầu quá đa"

Hoàng phẩy tay, tay cậu vẫn còn cứng đờ vì những viên gạch và báng súng. Chỉ có thật sự vào cảnh quay, nhiều thứ trong kịch bản ban đầu mới hiển hiện rõ ràng lên trong tâm trí tiểu đội một. Cái tàn khốc của chiến tranh khó mà kể xiết.

"Ôi quên trả áo cho anh Steven rồi" Hoàng đứng phắt dậy, lao đi. Khang bắt đầu hơi hoảng.

"Hả?!"

...

Chapter 2

Notes:

Xưng hô loạn xị ngậu vì ngoài đời anh Huy cũng thế.
Nhiều lúc tui viết cũng lẫn lộn tên Hoàng/Cường một nùi 🤦‍♀️🤦‍♀️

Chapter Text

"Anh Steven ơi!!"

Hoàng gõ cửa KTX team bên kia. Đợt này quay nhiều phân cảnh chung lẫn tập thể nên đoàn phim cơ bản luôn đông đủ diễn viên. Ai cũng quyết tâm vì vai diễn tới cùng lắm.

Anh Huy mở cửa, thấy là Hoàng liền cười:

"Cường hả em"

"Dạ, anh Steven đâu rồi anh?"

"Nó đang tắm hay sao đó, vào ngồi đi em"

Hoàng gật đầu cảm ơn anh rồi vào KTX, phòng chỉ có 3 người ở nên nhìn trống hơn hẳn so với các anh em bên tiểu đội một. Bù lại được cái sạch sẽ và ngăn nắp hơn. Hoàng ngồi xuống chờ, anh Gia Huy nhiệt tình dúi cho Hoàng gói bánh vừa lôi ra từ chiếc thùng to, anh bảo quà nhà trồng được nên cứ tự nhiên.

"Chú mày cất công sang nên anh ưu tiên trước nhé, thùng này đủ chia cả đoàn mình đấy. Nhưng cấm cửa ăn bây giờ nghe chưa"

Hoàng tò mò:

"Sao thế anh?"

"Nhiều đường, nhiều calo, anh sợ chú mày lên kí thì khổ"

"Em không đến mức đâu, sáng lăn dưới hào tí là tiêu sạch cơm ngay, mấy anh mới cần thôi ấy chứ"

"Anh chịu, chị Huyền mắng tội đâu anh không biết nhé"

Hai anh em đùa một lúc thì Hoàng liếc thấy chồng sách dày trên chiếc giường đối diện, nhìn rõ cả tiểu thuyết gốc và kịch bản bị lật tới mòn mép giấy.

Anh Huy thấy rồi bảo: "Giường Steven đấy, cái thằng này nhìn thế mà stress ghê gớm, nó cứ lo cái gì tào lao không"

Hoàng bất ngờ lắm, hóa ra anh Steven thật sự căng thẳng chứ không phải an ủi cậu cho qua. Chiếc giường bày trí cũng đơn giản chủ yếu đồ lặt vặt như tạ nâng và Whey. Ủa bên này sao nhìn đâu cũng toàn Whey ??

Dời mắt đi, Hoàng đáp: "Sắp quay cảnh đối đầu thật sự rồi, tự dưng em cũng lo quá"

"Hay đấy, hai ông tướng cùng lo, anh nghĩ hai bay hẹn nhau ra đâu diễn thử đi"

Anh Huy đang nói dở thì Steven Nguyễn đi vào, vừa thấy bóng Hoàng anh đã nói rõ to:

"Ô sao chàng sinh viên năm ba nhạc viện lại đi vào ổ địch thế này" . Steven vừa tắm, anh chỉ mặc độc áo ba lỗ và quần dài, khăn tắm vắt lên vai. Tóc vẫn nhỏ nước tong tong.

Hoàng đứng ngay dậy: "Anh không lạnh à"

"Ờ cũng bình thường"

Anh vừa tắm nước nóng, một bữa thư giãn hiếm hoi, chưa kịp khoác thêm áo dày, giờ mới thấy hơi lạnh lẽo. Mà đôi khi lạnh chút cho tỉnh táo cũng tốt.

Bỗng Hoàng choàng áo qua vai anh, hai người gần sát nhưng không chạm phải nhau, chỉ có lớp áo dày phủ xuống.

"Em tới trả áo cho anh"

Chiếc áo có mùi xà phòng chung của đoàn phim nhưng khô ráo và ấm lắm. Một lúc thì Steven mới nhận ra đấy là áo của mình. Hoàng đã đứng lui ra.

"Em cũng chưa có dịp cảm ơn anh nữa"

Steven mất hồi lâu mới nhớ ra Hoàng nói chuyện nào, hình như mọi chuyện vặt vãnh đêm đó đều đã thành ký ức xa xôi lắm rồi. Thứ duy nhất rõ nét trong anh là thước phim ánh vẻ kiên cường của người lính vượt sông Thạch Hãn trong đêm tối mà thôi.

Anh Huy nhìn qua nhìn lại rồi hắng giọng một tiếng:

"Anh đi tắm cái, hai đứa.. ờm... Cường ở chơi nhé em"

Rồi anh lật đật ra cửa. Còn quên khuấy lấy quần áo nên lại hớt hải quay vào.

"Ảnh bị sao vậy"

"Không biết"

"À còn cảm ơn thì không cần, chuyện nhỏ thôi" Steven cũng kéo ghế ngồi xuống, ra hiệu cho Hoàng.

"Vâng... Không thì mai em mời anh ăn sáng nhé"

"Khỏi đi mày ơi, ông Huy kí đầu anh mất"

Steven xua xua tay, nghĩ đến anh Huy hàng ngày đốc thúc anh em phải ăn cái này ăn cái kia để không bị tích nước, để tránh xa tinh bột, để giữ cơ và trạng thái tốt nhất khi quay là anh lại nhức đầu. Anh Huy thật sự tận tâm đến sợ. Đúng là mỗi người đều có một cách riêng để quan tâm tới người khác. Có lẽ nghe theo phương pháp anh Huy tư vấn đêm qua cũng là một cách hay.

Steven ngỏ lời: "Mấy bài võ hôm đi tập nọ còn nhớ không? Sắp quay cảnh cướp cờ rồi, tối rảnh ra tập với anh"

Một thoáng anh đã tưởng mắt cậu trai đối diện vừa sáng lên:

"Dạ được ạ, em rất sẵn sàng"

...

Chị Huyền đồng ý với yêu cầu nhỏ này, nhưng chị cũng lưu ý hai diễn viên chú ý giờ giấc và cẩn trọng sức khỏe. Tuy phim trường cực kỳ an toàn bởi sự có mặt của đông đảo đồng chí đặc công để kịp thời cảnh báo khu vực tiềm ẩn rủi ro nhưng chị vẫn lo hai diễn viên quá cảm xúc rồi lỡ làm nhau bị thương. Chị dặn đi dặn lại điều cần chú ý và tham khảo tổ cố vấn rất nhiều mới đồng ý.

"Chị yên tâm, em nhìn thằng nhỏ này dùm chị cho" Anh Steven khoác vai Hoàng tỉnh bơ, giọng kiêu ơi là kiêu: "Lỡ mà quá tay là em túm lại liền"

Hoàng liếc bàn tay toàn bụi đen - đạo cụ thuốc súng của đoàn phim - đang khoác vai mình, nghĩ thầm, không biết ai túm ai lại đâu. Anh Steven dày dặn kinh nghiệm diễn xuất hơn thật chứ so vật lộn cậu nghĩ mình chưa chắc đã thua. Nghĩ vậy thôi chứ Hoàng gật đầu lia lịa với chị Huyền, chẳng ai muốn có vấn đề đáng tiếc gì xảy ra cả.

...

"Từ từ Hoàng ơi anh bảo, ... chỗ này nhanh quá, chỗ này nhìn chưa có rõ lắm, tí hậu kỳ bị khó, ...."

Hoàng thật sự là một trang giấy mới được bổ túc cấp tốc về võ thuật. Cậu không có căn bản, chỉ được cái học nhanh. Thuộc hết động tác nhưng động tác nói một cách tế nhị thì là "chưa đạt chuẩn lắm", không tế nhị nữa thì là không nhìn nổi. Hai anh em gần như là đánh vật với các thế võ khác nhau mấy đêm liên tục bở hơi tai.

Hoàng đứng tấn, anh Steven đứng sau lưng cậu, nắm lấy tay cậu, giọng anh sát ngay sau vành tai Hoàng. Chỉnh động tác cho đứa đàn em.

"Hạ trọng tâm xuống, tay kéo thấp xuống một tí, góc quay sẽ ở hướng này nè, để tay vầy là nó che hết ống kính, mất nguyên cái mặt"

Hoàng nghiêng đầu định nhìn, tìm xem hướng ống kính là nơi nào, tai cậu chạm vào môi anh, lành lạnh, Hoàng cứng đờ người, đứng im. Anh Steven chắc không để ý lắm, vẫn tiếp tục nói.

"Thả lỏng xem nào, cái thằng, anh vừa mới nói xong, tay cứng đơ anh không chỉnh được"

"Anh.."

"Gì"

"Em đi rửa mặt cái"

Hoàng đi như chạy, ba bước gộp thành một, xông thẳng vào phòng tắm, cậu đá trúng cán chổi ngay cửa, tiếng loảng xoảng làm anh Nam đang đi WC giật mình, anh nạt:

"Mày làm gì như ma đuổi thế em???"

Hoàng vốc nước lên mặt, làm dịu đi cái quầng đỏ trên cổ, trên má, trên tai, đáp:

"Em thà là thế"

Khang từ đâu ngó vào:

"Bộ có ma thật à anh?"

"Tào lao"

Hoàng muốn nắm cổ thằng nhỏ quá. Chuông cảnh báo trong đầu Hoàng kêu inh ỏi, lòng cậu bắt đầu rối tung lên. Hình như cái cảm giác tim đập thình thịch này, nó có ý nghĩa rõ ràng.

Buổi tập hôm đấy vẫn tiếp tục, nhưng thái độ của Hoàng "kỳ quặc" quá thể, càng lúc bài đánh càng tệ hơn, Steven nhìn thêm không nổi, anh từ bỏ nỗ lực vô nghĩa rồi lôi Hoàng ra bờ sông tâm sự. Anh đoán chỉ có do tâm trạng bị sao đó nên cái bài đánh đang ngon lành mới thành biến dạng như kia.

Gió đêm đông thổi lạnh run, anh thấy hơi hối hận không biết sao lại nghĩ ra cái chủ ý trái ngoe như này. Nhưng thôi, anh đang lo cho đứa em kém 6 tuổi này đây.

Hoàng là một diễn viên trẻ, vẫn tính là trẻ vì cậu mới tham gia được vỏn vẹn 2 dự án trước đó. Hoàng có nỗ lực, có kỹ năng. Hơn cả, là có ánh mắt buồn buồn đầy suy tư, đôi mắt như biết nói. Khi diễn Hoàng còn vài nét thô sơ có phần vụng về nhưng chính chúng lại hợp Cường một cách kỳ lạ. Nói không quá nhưng nếu Hoàng không diễn Cường, thì không ai hợp Cường hơn được. Ánh mắt chị Huyền sắc tới cỡ ấy. Nên mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.

Steven nghĩ thế nhưng anh không nói với Hoàng, tránh cho cậu chàng kiêu ngạo thì không tốt. Nên anh chỉ nhích lại gần, quàng tay mà lắc lắc vai cậu.

"Anh bảo cậu thả lỏng một lần rồi nhỉ ?"

"Vâng" Giọng cậu trai ỉu xìu.

Nhưng mà hôm đó khác, hôm nay khác. Ai biết được sao tự dưng em lại thích anh đâu...

Thích...

...

Thật sự là thích...

...

"Giời ạ" Hoàng ôm mặt, nằm ngửa người ra sau, chẳng ngờ vạ lây người đang khoác vai cậu, hai người đánh uỵch một cái xuống bãi bờ sông, may là có lùm cỏ dày.

"Ê, chơi kỳ nha mài" Steven nhăn nhó, nằm luôn xuống bãi cỏ cùng Hoàng. Anh vừa quay sang nhìn đã bắt gặp ngay "ánh mắt biết nói" long lanh như chứa cả dải sao trong đêm tối. Steven thấy tim mình chắc cũng vừa nhảy thịch một cái.

Má nặn ra thằng này nó bảnh trai dữ thần.

Chắc mặt anh buồn cười lắm, Hoàng cười phá lên, cười giòn tan.

Rồi không hiểu sao anh cũng cười theo.

Chapter 3

Summary:

Hôm nay là 25/9/2025, 4 giờ 30 phút chiều. Chúc mừng Mưa Đỏ chính thức cán mốc doanh thu 700 tỷ.

Xin phép sĩ vì làm fan của 2 nam chính lẫn fan cúp le HH của phim doanh thu cao nhất Việt Nam.🎉🎉🎉👏

Notes:

Đã fix lại tẹo xưng hô vì nhận ra anh Lương Gia Huy nhỏ hơn anh Steven 1 tuổi. K biết còn sót đâu không

Chapter Text

Quảng Trị mùa này cứ mưa, mưa nhiều lắm, mưa cuốn trôi nhiều góc phim trường, đoàn phim chỉ còn cách dựng lại từng chút tranh thủ lúc mưa ngừng. Diễn viên bọn họ bỗng nhiên được những ngày nghỉ phép bất đắc dĩ. Một khoảng thời gian nghỉ ngơi mà không ai mong muốn.

Dù có được quan sát bao nhiêu lần Hoàng cũng không thể không khâm phục sự chỉn chu bối cảnh của đoàn phim. Hàng ngày các anh làm bối cảnh đều sắp xếp lại từng mảnh bom, từng mô đất, đục thêm từng lỗ đạn trên những thùng phi sắt, gõ rơi vài viên gạch của bức tường đổ nát để tạo nên khung cảnh càng ngày càng khốc liệt của trận chiến. Hôm nay đã quay đến một nửa chặng đường. Bức tường gạch cao ngang ngực Hoàng ngày nào chỉ còn lại một phần tư, lớp bụi phủ trên từng ô hầm trú ẩn cũng càng ngày càng đen đặc. Mưa cuốn đi lại bổ xung, giữ cho sự chân thật tối đa. Hàng trăm con người, ngày đêm chiến đấu không kể thời gian và cả thời tiết.

Sự rung động của diễn viên đôi khi đến từ vẻ đẹp của những điều bình dị. Và lao động cũng thật đẹp như vậy.

...

"Chị không đồng ý"

Chị Huyền đáp lại thẳng thừng, chị gạt phắt ngay đề xuất của Hoàng. "Quá nguy hiểm, lần vượt sông là ngoại lệ duy nhất chị có thể chấp nhận. Vì bên cạnh em luôn có cano và cả trăm đồng chí đặc công nước, nhưng lần này thì không em ạ"

"Chị tin em đi chị, em và anh Steven đã tập hàng trăm lần..."

"Em cần bĩnh tĩnh lại đi Hoàng!"

Chị Huyền nghiêm giọng. Lần đầu tiên chị ngắt lời Hoàng.
Bình thường mọi người vẫn hay nói chị Huyền cưng diễn viên lắm. Và chị cưng diễn viên thật. Chị bảo mọi người đều là các công chúa hoàng tử của mình hết. Sao mà không chiều chuộng thêm cho được.

Có lẽ ngoại lệ duy nhất là công việc.

Chị có thể ngồi chuẩn bị hàng giờ chỉ để tìm kiếm một góc máy đắt giá. Đi khắp các tỉnh thành tìm từng chứng nhân lịch sử để lắng nghe câu chuyện quá khứ. Tổng đạo diễn quyền lực nhất trên phim trường là vậy, làm việc cùng chị áp lực nhưng cũng là cơ hội. Những lúc ấy Hoàng mới thấy được thế nào là tác phong quân đội, tác phong người lính của một người phụ nữ vô cùng tài giỏi.

Hoàng về lại KTX với một tâm trạng thất vọng lẫn chán chường. Cậu vẫn không hiểu sao mình bị từ chối, cậu chỉ muốn mình cống hiến được nhiều hơn...

"Hoàng ơi... Hoàng!"

Cửa KTX bị gõ vang

Anh Nam mở cửa, giống như cách mọi người gọi Cường thành tên của Hoàng thì anh Nam cũng đang mang hình bóng anh Tạ ra ngoài đời thật. Nhìn thấy người đến phản xạ của anh đã bật ra ngay một câu đặc sệt:

"Ui Trung úy Quang đến đây chi rứa"

"Anh mượn Hoàng một cái"

Anh Steven hình như đang vội lắm, anh chỉ kịp gật đầu chào lại rồi chạy vào lôi Hoàng ra ngoài trước cái nhìn ngỡ ngàng của cả tiểu đội một.

"Hai ảnh thân nhau ghê ha mấy anh"

"Thân gì, phải gọi là dính nhau như sam"

...

"Sao lại từ chối các anh đóng thế vậy Hoàng?"

Vừa ra đến một góc riêng anh Steven đã hỏi ngay, trời đông mà nhịp thở anh phập phồng, trán rịn mồ hôi. Hẳn là vừa chạy nước rút tới.

"Anh nghe chị Huyền nói ạ"

"Ừ" anh Steven quệt mồ hôi trên trán, lau lung tung vào ống tay áo. Vội quá anh cũng chưa kịp hỏi chị Huyền kĩ hơn, chỉ biết đó là cảnh Quang và Cường ngã từ trên tường thành xuống.

"Cậu biết là cảnh đó nguy hiểm mà?"

"Em làm được mà anh"

"Không được, anh thấy ..."

"Cả anh nữa? Sao mọi người ai cũng không tin tưởng em?" Hoàng gắt lên, cậu cắn hàm răng, tay siết chặt. Như con nhím xù lông vì bị kích thích, cậu thấy tủi thân và buồn bực ghê lắm. Sao ai cũng nghi ngờ mình? Mọi người không tin tưởng mình đến thế hay sao?

Đoàn phim ai cũng đang cố gắng, chẳng nhẽ chỉ vì chút khó khăn mà cậu từ bỏ? Không dấn thân vào gian khó thì sao có thể đuổi kịp các anh.

Sao có thể đuổi kịp người cậu thương..

"Hoàng à..."

Anh Steven nhìn Hoàng, anh cũng chẳng giận mấy lời hờn dỗi của cậu. Hơn ai hết anh rất hiểu cảm giác của Hoàng. Cậu ấy còn trẻ quá, giống anh những ngày trước. Muốn chỉn chu nhất, muốn hoàn hảo nhất.

Hoàng thiếu là kinh nghiệm, lại thừa một chút bốc đồng.

Anh Steven nắm tay Hoàng, gỡ từng ngón tay cậu ra. Giọng anh đều đều như đang nói chuyện bâng quơ đâu đó: "Anh biết đây là bộ phim hành động đầu tiên của cậu, cậu sẵn sàng lăn xả, sẵn sàng hy sinh vì vai diễn. Không ai phủ nhận cái đó hết, ai cũng thấy. Cậu hay anh em ở đây cũng thế thôi. Ai cũng mong là mình có thể mang hết sức mình ra để làm, cái đó anh cũng hiểu"

Steven đẩy Hoàng ngồi xuống một viên đá, rồi cũng ngồi xuống cùng:

"Nhưng mà Hoàng ơi, mình làm mình phải tính rủi ro cao nhất, mình phải chừa cái đường lui cho mình. Má anh dạy vậy đó, anh biết là anh em mình tập nhiều rồi, cậu với anh làm thẳng cảnh này thì cũng có thể. Nhưng nhỡ rủi mà cậu bị sao thì làm sao bây giờ."

Anh nhìn vào mắt Hoàng, trần thuật chứ không mang ý trách móc:

"Đoàn phim sẽ bị ảnh hưởng hết, công sức mọi người uổng phí hết"

"Em..." Thấy Hoàng ngập ngừng, anh Seteven nói thêm:

"Rồi đến bản thân cậu, cậu bị gì thì người thân bạn bè cậu đau lòng nữa. Nguy hiểm là có, không ai kiểm soát được. Nhưng các anh đóng thế, các anh đặc công họ có chuyên môn, họ giảm thiểu được tối đa cái nguy hiểm. Mình chỉ là diễn viên thôi, mình còn dài đường để đi, để học. Nên là cậu nghe anh lần này được không Hoàng? Hạ cái tôi xuống một tí."

Giọng anh Steven kiên nhẫn lắm, hiếm khi anh nói chuyện ra dáng anh lớn thế này nên cũng hơi ngượng. Với cương vị của một người từng trải, một người anh và một người mến mộ cậu diễn viên trẻ. Anh đã chia sẻ rất thật lòng, rủi mà giờ có giận anh thì anh cũng chịu.

'Hạ cái tôi xuống'

Lời anh Steven cứ quanh quẩn trong Hoàng. Hoàng im lặng, anh Steven cũng không nói gì thêm. Hai người chỉ lẳng lặng nhìn phía xa. Phim trường thành cổ rộng chưa đầy 3 km, nay bỗng ngổn ngang, nặng nề đến lạ.

Suy cho cùng thì ai cũng chỉ là con người mà thôi. Lắng nghe thật sự khó, nhất là lắng nghe lời đi ngược lại quan điểm của mình.

Đặc biệt khi đối phương lại là người cậu muốn chứng minh bản thân hơn ai hết.

...

"Em ôm anh nhé"

Hoàng hỏi một câu chẳng liên quan, rồi cũng chẳng đợi anh Steven trả lời, cậu ôm cổ anh, dựa đầu vào hõm vai anh. Nghe tiếng dế rủ rỉ trong cỏ.

Cả cậu và anh Steven đều là những người có cái tôi cao ngất, Hoàng biết thế vì cậu thấy thấp thoáng trong các vai diễn cũ của anh, cái tôi cao y như cậu, giống hệt cậu. Nhưng anh Steven không phải là cậu, anh độc bản và là duy nhất, có lẽ mười năm làm nghề giúp anh tìm được điểm cân bằng giữa cái chung và cái tôi chăng?

Kiên định chứ không cố chấp.

Anh ấy nói đúng, đường mình đi còn dài. Còn nhiều cơ hội.
Cảnh này không phải cảnh duy nhất, cũng sẽ không là cảnh cuối cùng.

"Em hiểu, cảm ơn anh"

Steven nghe Hoàng nói thầm vào tai mình, giọng Hoàng nghe trầm và ấm lắm, hơi tiếc là không chuẩn Hà Nội gốc, nhưng đủ để nghe là khó quên. Tự dưng anh thấy ngại quá thể. Mặt nóng nóng rồi anh bắt đầu nghĩ linh tinh.

May là nó còn nghe lọt được lời mình nói.

Nay nói nhiều quá không biết có hớ cái gì không nữa.

Sao thằng em dính mình dữ vậy nè chời.

Căng lên không sau nó trêu mình chết ....

Anh hơi nghiêng đầu tránh thì bị Hoàng ôm chặt hơn. Định đẩy cậu ra thì Hoàng kêu toáng lên ngay bên tai:

"Sao tay anh lạnh ngắt vậy !!"

"Bé mồm cưng ơi, điếc đấy"

Steven nhăn mặt đẩy vai cậu, ù tai mất thôi cái thằng này. Nãy mải nói không để ý, anh mặc có cái áo mỏng đã chạy hồng hộc ra đây, còn vã mồ hôi nên giờ bị gió lùa là lạnh ngắt. Lạnh mà cóng đỏ hết cả tay.

"Anh đi vào mặc áo nhanh!!"

Lần này đến lượt Hoàng lôi anh dậy, trông thấy bộ quần áo trên người anh Steven Hoàng thấy giận mà thái dương nhảy thình thịch. Sao lúc nào cũng thấy anh mặc ít thế này?

"Từ từ lỡ rồi mà." Ủa mà nãy này kia vừa quát anh đấy à?

"Ai vừa kêu em bị gì là ảnh hưởng cả đoàn phim? Anh bị gì thì không à, nhanh lên em không lằng nhằng với anh đâu"

Hoàng chột dạ nhưng vẫn thấy mình có lý, cậu cứng cổ cãi rồi lôi anh đi băng băng về KTX. Nay cậu mặc áo giữ nhiệt không tiện cởi chứ cởi được cậu cũng muốn trùm cho anh mấy cái. Người gì mà lì?

"Anh Tạ ơi, anh Tạ"

"Đôi chim cu dắt nhau đi đâu về đây, 4 giờ đến nơi rồi"

Vẫn là anh Nam mở cửa, mà giờ anh không dùng tiếng địa phương nữa. Anh nói thế chứ không phiền gì, giờ này anh em thường không ngủ. Mỗi đứa một giờ nhưng khoảng 3-4 giờ sáng là cứ tỉnh như sáo. Cũng quen rồi.

"Có việc lỡ giờ tí anh ạ"

Hoàng chào anh Nam rồi dẫn anh Steven vào, cậu lục từ trong đống quần áo ra cái áo khoác dày nhất đưa qua, Steven đón lấy ngay.

"Mặc.."

"Rồi biết rồi nói đến câu thứ 3 rồi" Steven lườm cậu, mặc áo. Đường đi đến KTX của anh xa hơn nên anh mới qua đây. Chủ yếu là Hoàng cứ lôi không chịu buông.

Anh thấy bất ngờ vì mấy ông tướng này chẳng ai ngủ. Người thì ngồi lau lau đạo cụ, người thì chơi game offline, người lại đang nhắn tin hí hoáy.

Sau này anh mới được Hoàng kể cho là tầm 3-4 giờ team bên này tự tỉnh, nếu sáng có cảnh quá sớm thì họ sẽ thức luôn, không thì 5 giờ lại ngủ lại. Nếu không có dịp được chứng kiến tận mắt thì khéo anh cũng bán tín bán nghi không tin.

"Anh Cường ơi sáng có người gửi thiệp mời gì cho anh ấy, em để đầu giường rồi" Khang chỉ chỉ cái hộp đầu giường Hoàng, nhìn trang trí hoa văn thì giống như... thiệp cưới?

"Á à thiệp cưới này"

Anh Long huýt sáo một cái, Nhã và Khang ngẩng phắt dậy, nhìn qua. Anh Tạ và anh Steven cũng tò mò chẳng kém. Nhìn Hoàng chòng chọc.

Hoàng lật ra đọc, cậu cười:

"Bạn mời cưới thôi mấy ông ơi"

"Ầy"

Mấy người chán ngắt quay về chỗ.

"Ủa mà tên con trai hết đúng không anh" Khang ngó được họ tên viết trên thiệp, tên đẹp lắm nhưng chắc chắn là tên con trai.

"Ừ, hai bạn ý quen nhau lâu rồi, giờ mới tổ chức được. Mà chắc anh gửi quà thôi, giờ mắc quay có dứt ra đâu được đâu". Hoàng đáp rồi cậu ngẩn ra, lại len lén nhìn anh Steven. Anh em tiểu đội một Hoàng cũng tâm sự nhiều rồi, họ cũng biết sơ sơ các mối quan hệ quanh Hoàng. Cậu chỉ hơi căng thẳng.

Kiểu như...anh ấy nghĩ sao...

"Mắc gì nhìn anh??" Anh Steven nãy giờ không dời mắt khỏi Hoàng, nhìn thấy ngay mấy hành động nhỏ nhỏ của cậu. Anh buồn cười. "Chê anh già tưởng anh không biết gì à? Hay nghĩ anh kỳ thị"

Hoàng chột dạ. "Đâu có đâu anh"

"Xì anh lạ gì suy nghĩ của mấy nhỏ, người ta yêu ai yêu thì liên quan gì đến anh" Steven bĩu môi. Nhìn đồng hồ cũng sắp sáng, anh đi ra cửa chào mọi người rồi bảo Hoàng:

"Thôi anh về đây, nhớ lời anh nói đấy"

Hoàng đứng ngay cửa KTX, cậu ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

"Có gì thì nhanh lên coi"

"Anh thích người thế nào ạ"

Hoàng hỏi xong lại hối hận, hỏi vậy có riêng tư quá không? mình có rõ ràng quá không? Liệu ảnh có biết luôn không trời.

Hoàng rối rắm còn anh anh Steven thì tỉnh bơ.

"Không biết"

"Dạ?"

"Thì yêu ai là yêu thôi, mấy này anh không rành đâu, thế nhé "

Anh Steven nói vậy rồi đi thẳng. Hoàng ngơ ra nên không để ý anh Steven chẳng dám nhìn cậu, đi như chạy.

...

"Đi đâu mất hồn mất vía thế kia"

Anh Huy - như mọi khi vẫn đang nâng tạ.

"Ông cũng chưa ngủ hả"

"Ngủ nghê gì, hôm qua anh Squat xong chưa đấy?"

"Xong rồi nha, giờ tôi đi ngủ đây"

Steven nằm lên giường, anh nói thế thôi chứ anh chắc chắn mình ngủ không nổi. Quá nhiều dấu hiệu. Anh ước gì tất cả chỉ là do mình suy nghĩ quá nhiều.

Rằng không phải Hoàng thích anh.

Hồi đi học anh cũng được nhiều người quý lắm. Cả nam cả nữ. May mắn tính mình hòa đồng nên được mọi người thương. Thỉnh thoảng anh lại thấy có mấy lá thư bỏ phong bì xanh hồng nhét hộc bàn. Đang tuổi ăn tuổi học, má anh mà biết thì lằng nhằng nên anh đem trả hết. Người tỏ tình trực tiếp hình như cũng có nhưng mặt mũi sao giờ anh không nhớ nổi. Xa lắm rồi.

Nói chung hồi đó mải học mải quậy đâu có để ý gì đâu. Mấy năm nay quay phim lại nhiều việc, mỗi lần quay phim là xác định ăn ngủ với đoàn, thời gian đâu được. Rảnh thì anh lại ưu tiên đọc sách đi cà phê này kia thì yêu đương gì.

Mãi đến năm nay gặp Hoàng.

Hoành thích anh.

Còn anh thì sao.

...

Aizz cái thằng nhóc trắng trẻo đẹp trai đấy.

Ừ thì cũng đáng yêu.

Mắt cũng đẹp, tính dễ thương.

Cười như con gấu bông mềm xèo, cũng tốt tốt.

Nhưng mà ai lại đi yêu đương tầm này. Cùng lắm là rung rinh tí thôi.

Nhỉ?

"Anh Huy ơi, anh Huy, anh Huyyyy"

Ai đó đập thành giường làm tim anh suýt nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh Thuấn từ giường trên ngó đầu xuống, Steven tưởng đang nghe giọng tên Thái, nhừa nhựa, dinh dính:

"Thưa trung úy, trời sắp sáng rồi, 'Tên cộng quân đẹp trai trắng trẻo' gì kia không có trong kịch bản đâu mà lẩm bẩm mãi"

"..."

Tiếng anh Huy vọng vào to tướng: "Đêm hôm khuya khoắt lại mỗi một mình thì chả thế, kiếm hai mình nó khác hết"

Steven nghe được tiếng hai ông tướng đang nín cười. Giỏi thì cười to lên xem nào??