Actions

Work Header

eternal sunshine of the spotless mind

Summary:

i saw it coming, i still cried
i thought when you left you'll leave my mind

 

ooc | lowercase | bối cảnh không có thật

inspired by "bare: a pop opera" and "eternal sunshine of the spotless mind"

Notes:

trigger warning: có nhắc đến tôn giáo khá nhiều. thiên chúa giáo trong fic chỉ là chất xúc tác để tăng độ bi kịch, tác giả hoàn toàn không có ý bôi nhọ tôn giáo của bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào. nếu bạn bị trigger, xin mời clickback, tác giả tâm hồn yếu đuối không chịu được chửi bới

Work Text:

đỗ nhật hoàng ôm chặt thùng đồ của mình, đứng lặng trước tòa nhà mang tấm biển sáng loáng ghi dòng chữ "lacuna inc." trời hôm ấy đục mờ, mây xám xịt, và gió tháng mười thổi lạnh buốt như muốn đẩy anh ngã quỵ ngay trên bậc thềm. mắt anh cay xè, nước mắt cứ chực tràn nhưng rồi chẳng có giọt nào rơi ra được, như thể cơ thể anh đã quá kiệt sức để khóc, hoặc như thể nước mắt cũng biết rằng chẳng có gì để cứu vãn nữa.

anh hít sâu một hơi, thở ra thật dài. mỗi bước chân đưa anh đi qua cánh cửa kính trong suốt đều nặng nề như dẫm lên ký ức. không gian bên trong sáng lạnh, phảng phất mùi thuốc sát trùng và tiếng máy điều hòa đều đều, khô khốc. anh ngồi phịch xuống chiếc băng ghế chờ bằng nhựa, hai tay vẫn ôm thùng đồ trước ngực như ôm một phần thân thể còn sót lại.

hôm ấy là thứ hai, phòng chờ gần như trống không. chỉ có một người ngồi đợi ngay bên cạnh anh, một cậu trai tầm tuổi, trông có vẻ mệt mỏi. trên tay cậu là một thùng giấy cũ, bên trong chất đầy đồ chơi thú cưng, vài chiếc bát ăn cho chó, và mấy khung ảnh chụp cậu ta với một chú cún nhỏ. những tấm ảnh ấy được đặt cẩn thận, như thể chỉ cần sơ ý một chút thôi là quá khứ sẽ vỡ nát.

hoàng nhìn chăm chăm vào thùng đồ của cậu ta, rồi lại cúi xuống nhìn thùng của mình. bên trong là cả một mảnh đời mà anh chẳng biết có nên giữ hay buông. chiếc áo len mà nguyễn huy hay mặc mỗi mùa đông, ba chiếc cốc đôi đã ngả màu, vài sweater mà gã tặng anh trong những dịp chẳng có lý do gì, tờ giấy gói hoa vẫn còn hương oải hương nhạt, dây chuyền đôi, vòng tay đôi, đôi giày họ từng cùng chọn khi dạo phố, và chiếc máy ảnh kỹ thuật số chứa đầy những bức ảnh anh chụp lén huy trong ký túc xá cũ, nơi có chiếc tủ quần áo ọp ẹp và chiếc giường sắt hoen gỉ. mỗi món đồ như một vết dao nhỏ, đâm sâu vào trí nhớ. anh khẽ siết tay quanh chiếc máy ảnh, cảm giác nhựa lạnh buốt khiến tim anh nhói lên.

ánh mắt anh khẽ liếc sang cậu trai bên cạnh, người cũng đang lặng lẽ ngắm lại từng kỷ vật trong thùng, đôi mắt đỏ hoe nhưng bình thản đến lạ. trong khoảnh khắc ấy, hoàng cảm thấy một sự cảm thông mơ hồ. họ có lẽ chẳng khác gì nhau. hai con người bị ám ảnh bởi ký ức, bị bóp nghẹt bởi tình yêu đã chết, và giờ ngồi đây để cầu xin một bàn tay máy móc gỡ bỏ nỗi đau khỏi tâm trí.

hoàng biết đến lacuna inc. qua lời kể trong một buổi nhậu. một người bạn, trong cơn say lử, nói rằng có một công ty chuyên "trị liệu xoá ký ức". lúc ấy anh chỉ cười, tưởng là chuyện đùa, nào ngờ mấy tháng sau lại thấy mình đứng ở đây, ngay trước cửa một công ty chuyên xóa đi trí nhớ. trớ trêu thay, chuyện tình của anh với nguyễn huy vừa kết thúc không lâu, và chỉ vài tháng sau, huy đã công khai yêu người khác. anh nhìn thấy ảnh họ trên mạng. anh thấy huy cười rạng rỡ, ánh mắt sáng như thể chưa từng có một đỗ nhật hoàng nào trong đời.

vậy đấy. vậy là anh đến đây, ôm theo tất cả những thứ chứng minh rằng huy từng tồn tại trong đời mình. những món đồ, những mảnh vụn ký ức, những lần chạm, những cái ôm, những nụ cười. tất cả giờ chỉ còn là thứ anh muốn xoá. anh không biết sau buổi trị liệu, mình sẽ trở thành ai. một người tự do? hay một kẻ trống rỗng? anh chỉ biết rằng, nếu còn giữ lại những ký ức ấy, anh sẽ chẳng thể sống nổi.

bên ngoài, mưa vẫn rơi lất phất, hạt nước lăn dài xuống ô cửa kính tạo thành những vệt mờ như vết cào của ký ức. âm thanh lộp bộp, đều đặn như nhịp tim của ai đó đang dần chậm lại, mỏng manh mà ám ảnh. hoàng cúi đầu, hai bàn tay vô thức mân mê từng món đồ trong thùng, ngón tay run rẩy trượt qua sợi dây chuyền đôi lạnh ngắt. lòng anh nặng trĩu, tựa như có một bàn tay vô hình kéo xuống đáy sâu. khi giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, nó khẽ đậu lại trên mặt dây chuyền, phản chiếu ánh sáng nhạt nhòa của căn phòng, rồi lăn dài trên đóa dạ lan hương bằng bạc tinh xảo trước khi đáp xuống đáy chiếc thùng. một giọt, rồi hai giọt, rồi ba... nước mắt nối nhau rơi như những mảnh ký ức đang vỡ nát, chỉ trong chốc lát đã phủ kín gương mặt điển trai của hoàng, thấm ướt cả một mảng giấy dày dặn nơi đáy thùng. trong khoảnh khắc ấy, anh cảm giác mình đang trôi đi, cùng những ký ức sắp bị xóa sạch.

 

nghe ai đó cất tiếng gọi tên mình, hoàng như bị kéo khỏi cơn mê. anh giật mình, hít sâu một hơi, rồi chạy vội về phía cửa phòng thí nghiệm. tim anh đập thình thịch trong lồng ngực, dồn dập như trống trận, hồi hộp và sợ hãi hòa làm một. cánh cửa khép lại, bên trong im phăng phắc đến mức anh có thể nghe rõ tiếng nuốt nước bọt khô khốc của chính mình, tiếng nấc khẽ bật ra nơi cổ họng, xen lẫn âm thanh gõ bàn phím lách cách của người đàn ông đang đứng trước mặt.

anh ta trông như một người đàn ông trẻ tuổi, có lẽ chỉ hơn anh vài tuổi, mặc áo blouse trắng bên ngoài áo sơ mi xanh lam, trông rất ra dáng một bác sĩ nhưng giữa căn phòng lạnh lẽo đầy màn hình và máy móc, vẻ ngoài ấy lại có chút kệch cỡm. anh ta ngẩng đầu, nở một nụ cười hiền, khẽ gật như ra hiệu mời hoàng tiến lại gần và nằm xuống thiết bị đã chuẩn bị sẵn.

hoàng ngập ngừng vài giây, trong đầu chợt dấy lên hàng nghìn câu hỏi, nhưng rồi anh vẫn đặt chiếc thùng xuống sàn. anh bước chậm đến bên chiếc máy, ngồi xuống mép giường kim loại lạnh buốt. ánh mắt anh cố lướt qua căn phòng, muốn nhìn mọi thứ thật kỹ, nhưng ngay lập tức bị "bác sĩ" ngăn lại bằng một cái lắc đầu nhẹ.

trong khi anh ta cẩn thận kết nối từng sợi dây dẫn phức tạp, điều chỉnh nút bấm trên chiếc mũ sắt chuẩn bị đội lên đầu anh, hoàng bất giác cảm thấy một nỗi bất an dâng trào. bàn tay anh run rẩy vươn ra, nắm chặt cổ tay của người kia như thể đó là điểm tựa duy nhất còn sót lại. môi anh khô khốc, giọng bật ra khàn khàn, run run.

"anh... anh có chắc là cách trị liệu này... có thể xoá được đối tượng ra khỏi não... hoàn toàn chứ?"

"bác sĩ" không nói gì, không một tiếng đáp lại câu hỏi run rẩy kia. thay vào đó, anh ta nhẹ nhưng dứt khoát đội chiếc mũ kim loại lên đầu hoàng, những sợi dây dẫn lạnh ngắt khẽ chạm vào da đầu anh khiến cả người sởn gai ốc. hai y tá đứng hai bên cũng nhanh chóng tiến lại gần, một người giữ nhẹ vai anh, người kia khéo léo tiêm liều thuốc gây mê vào cánh tay.

cảm giác đầu tiên là nhói, rồi tê dại, sau đó cả cơ thể như rơi xuống một khoảng không không đáy. thế giới trước mắt bắt đầu quay cuồng, trần nhà, ánh đèn huỳnh quang, khuôn mặt các y tá... tất cả trở nên nhòe mờ như một bức tranh bị vấy nước. tim hoàng đập nhanh đến nghẹt thở, nhưng mí mắt lại nặng trĩu dần, cơn buồn ngủ ùa đến nhanh như một con sóng lớn nuốt trọn mọi phản kháng.

anh cố hé mắt lần cuối, bắt gặp ánh đèn đỏ trên chiếc mũ đang từ từ sáng lên, phản chiếu trên bề mặt kim loại như một vệt máu. căn phòng im ắng đến mức tiếng bíp bíp nhỏ trên bảng điều khiển trở thành âm thanh duy nhất còn lại. bên cạnh "bác sĩ" đang đứng thẳng, mắt dán chặt vào màn hình hiển thị.

trên đó, một thanh tiến độ xanh mảnh bắt đầu di chuyển chậm rãi, từng pixel một. màn hình đen kịt bên cạnh khẽ rung nhẹ rồi dần hiện ra những khung cảnh mờ ảo. một bàn tay quen thuộc, nụ cười nghiêng nghiêng, ánh mắt huy trong một buổi chiều nhiều gió. tất cả xuất hiện như những thước phim cũ đang bị tua ngược. anh như thấy bóng lưng của "bác sĩ" giống y như bóng hình huy ngày nào, trong những ký ức nhuốm màu xưa cũ và mờ mịt.

[tiến độ xoá trí nhớ: 0%]

âm thanh bíp dài vang lên một cái, ánh đèn đỏ nhấp nháy. giây phút ấy, hoàng đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, trong khi những mảnh ký ức đầu tiên chuẩn bị bị lôi ra khỏi tâm trí anh.

 

.

 

hoàng thấy mình như rơi xuống một khoảng không đen đặc, không trọng lực, không âm thanh, không cả hơi thở. rồi đột ngột, cơ thể anh chạm đất. một tiếng "bụp" khẽ vang lên, và trước mắt anh là hành lang quen thuộc của năm ấy. không gian như được tái dựng bằng ký ức. thứ ánh nắng cuối ngày hắt qua khung cửa, trải dài trên dãy gạch đỏ sẫm, mang theo cả mùi mưa vừa tạnh và hương bụi phấn vương vất trong gió.

huy đứng ở đó, ngay đầu hành lang, dưới ánh chiều cam nhạt. gã vẫn như ngày nào. chiếc áo đồng phục trường cũ nhàu nát, mấy cúc trên cùng chưa bao giờ được cài, chiếc quần tây hơi sờn ở đầu gối, và mái tóc mềm rối bời, vài lọn rủ xuống vầng trán cao khiến gương mặt thêm phần lười biếng, kiêu ngạo mà dịu dàng. đôi mắt gã vẫn sáng, ánh lên thứ gì đó giữa tinh nghịch và trầm tư. trên môi gã, viên kẹo bạc hà cũ mèm vẫn còn nguyên, và nụ cười nửa miệng ấy, cái nhếch môi vừa ngượng ngùng vừa bất cần, vẫn khiến tim hoàng thắt lại như thuở nào.

phía sau huy, đám bạn học ồn ào đứng cười đùa, nhưng gã chẳng để tâm. đôi mắt gã chỉ dừng lại ở hoàng. cậu học trò năm dưới vẫn còn đeo cặp, vẫn ngơ ngác giữa đám đông. khi gã khẽ vươn tay ra, bàn tay ấy, bàn tay từng nắm lấy tay hoàng giữa những giờ ra chơi ồn ào ấy lại một lần nữa tìm đến anh. gã khéo léo giấu cái nắm tay ấy trong ống tay áo khoác đồng phục, như ngày xưa từng làm, như thể thế giới quanh họ chưa bao giờ thay đổi.

mũi hoàng bỗng cay xè. tiếng chuông nhà thờ ngân dài, lan qua sân trường vắng. vài đứa bạn của huy cười lớn rồi chạy xuống sân chơi bóng rổ, tiếng giày va xuống nền gạch vang xa dần. chỉ còn lại huy, và hoàng, đứng đối diện nhau trong hành lang nhuốm màu hoàng hôn, nơi mùi mưa, mùi giấy vở và mực bút hòa quyện thành thứ hương ký ức dịu buồn.

ánh nhìn huy khẽ chùng xuống. trong đôi mắt ấy, có gì đó vừa ấm áp vừa xót xa. gã bước lại, chậm rãi, dè dặt như sợ chạm vào giấc mơ mong manh. khi chỉ còn cách nhau một khoảng thở, huy đưa tay lên, ôm lấy khuôn mặt hoàng. hai vầng trán chạm nhau, hơi thở hòa vào nhau, nhịp tim trộn lẫn. mọi âm thanh xung quanh như tan biến, chỉ còn lại tiếng tim anh đập gấp và cảm giác ướt lạnh trên má.

hoàng không biết nước mắt mình rơi từ khi nào, từ lúc nhìn thấy nụ cười quen thuộc ấy, hay từ khoảnh khắc nhận ra rằng tất cả chỉ là ký ức sắp bị xoá đi. anh chẳng dám hỏi, chẳng dám nói gì, chỉ lặng lẽ để nước mắt rơi, hai tay nắm chặt lấy vạt áo sơ mi đồng phục của huy, như thể nếu buông ra, người trước mặt sẽ tan biến cùng hoàng hôn ấy mãi mãi. giọng huy vang vọng trong hành lang vắng, khẽ dội vào tường gạch như một âm thanh quen thuộc đến mức nhói tim. vẫn là cái giọng dịu dàng mà cợt nhả ấy, vừa như trêu đùa vừa như muốn che giấu điều gì.

"sao thế? nhớ anh quá nên khóc à, hửm?"

hoàng khẽ bật cười, tiếng cười nghèn nghẹn, đôi môi mỏng run run nhếch lên thành một nụ cười méo mó, vừa buồn vừa bất lực. nước mắt vẫn chảy ròng ròng trên gương mặt anh, ướt cả khóe miệng. anh lắc đầu nhẹ, ánh mắt nhìn huy vừa bất đắc dĩ vừa như muốn trách móc.

"không... giờ này rồi mà anh còn chưa về nhà sao? anh đã thu dọn đồ chưa? mai nhà anh đi rồi mà... rồi còn phương nữa, anh không về cùng chị ấy à?"

vừa nghe cái tên "phương" từ miệng hoàng, huy khựng lại. gã thoáng chau mày, nét mặt trở nên tối sầm, cánh tay luồn xuống ôm chặt eo hoàng như thể sợ anh trốn mất. hơi thở gấp gáp phả ra, nóng hổi bên làn da cổ mỏng manh của hoàng, khiến anh rùng mình. gã vùi nửa mặt vào hõm cổ anh, giọng lẩm bẩm, vừa bướng bỉnh vừa van vỉ.

"không, tại sao anh phải về cùng cô ấy cơ chứ? mai anh đi rồi... anh chỉ muốn gặp lại em, ôm em lần cuối thôi."

"ba anh đã doạ sẽ đánh gãy chân anh nếu còn cố gặp em rồi mà, anh không sợ hả?"

huy thở dài, một tiếng thở nặng như kéo cả thân xác xuống. hoàng cảm nhận rõ cơ thể gã áp lên người mình, nhẹ đến mức khiến anh phải hoảng hốt. gã gầy đi quá nhiều, khung xương lộ rõ dưới lớp áo đồng phục nhăn nhúm. đôi má từng phúng phính giờ hóp sâu, làn da tái xanh như một người trong cơn bạo bệnh khiến anh sợ hãi.

gã như chỉ còn đứng vững nhờ được bấu víu vào anh. hơi thở của huy phả ra chậm và yếu, viên kẹo bạc hà trong miệng dường như cũng chẳng đủ sức giữ gã tỉnh táo. hoàng vội đưa tay vòng ra sau, vuốt nhẹ tấm lưng gầy, và sững lại. dưới lớp vải mỏng là hàng loạt vết bầm tím, sưng tấy, xen kẽ những đường cào đỏ hằn. bàn tay anh khựng lại, ngón tay run lên, tim anh siết chặt như có ai bóp nghẹt.

"ba anh lại bỏ đói anh hả? còn đánh tới mức này nữa... mẹ anh không ngăn chú lại sao?"

câu hỏi ấy thốt ra, nhưng chính hoàng cũng biết rõ câu trả lời. bà chưa từng ngăn. bà không dám. thậm chí, bà còn tiếp tay cho cha của huy.

từ khi bà biết huy yêu anh, mỗi ngày bà đều khóc đến sưng mắt, mỗi đêm đều lẻn vào phòng gã, cầm chai nước thánh vẩy lên người con trai mình, vừa lẩm nhẩm cầu xin chúa tha thứ cho "tội lỗi" mà bà cho là ghê tởm, vừa hy vọng gã sẽ "hết bệnh". nhiều lần, bà viết thư cho hoàng, những phong thư thấm đẫm nước mắt, cầu xin anh buông tay, trả lại cho con trai bà một "cuộc sống bình thường".

và hoàng, anh đã không đốt những bức thư đó. anh giữ chúng, từng lá một, trong một chiếc hộp thiếc nhỏ, khóa chặt lại như thể hành động ấy có thể giam giữ nỗi đau của cả hai bên. anh giấu chiếc hộp ấy ở ngăn sâu nhất trong tủ, nơi không ai chạm tới được. nhưng đôi khi, vào những đêm không ngủ, anh vẫn thấy mình nằm mơ, mơ thấy mẹ của huy, giàn giụa nước mắt, nắm lấy tay anh mà cầu khẩn. thấy giọng bà run run giữa những lời vừa cay nghiệt, vừa tội nghiệp. thấy cả chính anh, lặng im mà gật đầu, dù trong lòng đã rách nát từ lâu.

huy không đáp lại. gã chỉ siết chặt vòng tay quanh hoàng, như thể đó là cách duy nhất còn lại để níu giữ. hơi thở gã dồn dập, đôi vai vốn từng vững chãi giờ run lên từng chập, mềm yếu và bất lực đến lạ. gã ngẩng mặt lên, nhìn sâu vào đôi mắt hoàng, đôi mắt đang lấp lánh nước, phản chiếu hình bóng hai người trong ánh chiều tàn. rồi, như thể chẳng còn gì để che giấu, gã cúi xuống, chạm môi lên môi anh.

đó chẳng hẳn là một nụ hôn, chỉ là sự vụng về, ngập ngừng nhưng đầy quen thuộc. gã áp môi mình lên môi anh, nhẹ đến mức run, còn tai thì đỏ ửng trong ráng nắng cuối ngày. hoàng không kịp suy nghĩ, chỉ theo thói quen vươn tay ôm lấy cổ huy, kéo gã lại gần hơn, như bao lần trước. môi gã vấn vương trên môi anh, ấm nóng mà run rẩy, rồi dần tách ra, để lại một khoảng trống trĩu nặng trong không khí.

giọng huy yếu hẳn đi, khàn khàn như gió thoảng.

"anh phải đi rồi. nếu được thì hoàng... nhớ tìm anh, nhé?"

chưa kịp để hoàng phản ứng, huy đã nhạt dần trong ánh sáng của lớp bụi phấn mờ mịt. gã biến mất nhanh đến mức hoàng như không kịp tin vào mắt mình, vội vã nhìn quanh. vẫn là hành lang cũ, vẫn tiếng cười đùa lẫn bóng nắng dưới sân, vẫn những dãy tủ học sinh đặt ngay ngắn dựa vào tường. chỉ có điều,

chiếc bảng tên khắc tên "nguyễn huy" trên cánh tủ kia đang mờ dần, rồi tan biến như chưa từng tồn tại.

 

huy biến mất như một giấc mơ vụn, như thể chưa bao giờ chạm vào đời anh, chưa từng để lại cái ôm nồng ấm kia trong tim. hoàng đứng chôn chân giữa hành lang, để mặc ký ức vỡ vụn như bụi phấn, tan theo ánh hoàng hôn đang tàn lụi.

 

[tiến độ xoá trí nhớ: 10%]

 

...

 

hoàng lại thấy mình rơi xuống, lần này là trước cổng một nhà thờ công giáo nhỏ nằm giữa vùng ngoại ô yên ả. nhà thờ ấy không nguy nga, chẳng có những mái vòm cao chọc trời hay những ô cửa kính màu lộng lẫy như ở thành phố, nhưng lại mang một vẻ trầm mặc, mộc mạc đến lạ. tường nhà thờ quét vôi trắng, vài mảng đã ngả sang màu xám của thời gian. mái ngói đỏ phủ rêu, phía trên đỉnh là một cây thánh giá sắt đen gỉ sét, nghiêng nhẹ theo chiều gió. hai bên cổng là hàng rào sắt đã sứt sơn, bên trong là khoảng sân lát gạch cũ, xen giữa những bụi hoa loa kèn trắng nghiêng mình trong gió chiều.

khi bước vào trong, anh thấy không gian mở ra rộng hơn anh tưởng. trần nhà cao, chống bằng những kèo gỗ sẫm màu, ánh sáng xuyên qua vài ô cửa nhỏ hình vòm cong, hắt xuống những dải bụi li ti đang lơ lửng trong không khí. hàng ghế gỗ chạy dài đến tận cuối gian chính, mòn bóng vì năm tháng và dấu quỳ của bao người. mùi nhang trầm quyện cùng mùi gỗ ẩm khiến anh thấy ngột ngạt mà cũng yên tĩnh đến lạ. tượng chúa chịu nạn treo trên tường chính điện, khuôn mặt nghiêng xuống, đôi mắt đượm buồn. những cây nến đang cháy dở, sáp chảy thành dòng, đọng lại trên nền gỗ lạnh.

anh nuốt khan một ngụm nước bọt, nép mình vào sau cánh cửa lớn của nhà thờ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. vạt áo đồng phục của anh đã bị vò đến nhàu nát vì hồi hộp. trên vai anh khoác tấm áo khoác đồng phục bạc màu của huy, thứ duy nhất khiến anh cảm thấy mình được che chở. mái tóc rối tung vì bàn tay gã từng vò lấy, cặp kính trên mặt trễ xuống tận sống mũi, đôi mắt ươn ướt đảo quanh không yên.

huy nói rằng gã phải vào nói chuyện riêng với cha xứ, và sẽ quay lại ngay. hoàng nhớ rõ ký ức này. rất rõ. anh nhớ cái cách mình đứng chờ, tim đập nhanh đến nghẹt thở, nghe vọng ra từ phòng xưng tội là tiếng nói nhỏ, trầm và đứt quãng của huy. khi gã trở ra, đôi mắt đỏ hoe, bờ mi vẫn còn vương nước, trên má còn vệt dài nơi nước mắt đã chảy qua rồi bị lau vội bằng mu bàn tay. gã không nói gì, chỉ cúi đầu thật thấp.

hoàng chẳng dám hỏi. anh chỉ lặng lẽ đưa tay ra, nắm lấy bàn tay run rẩy của gã, bàn tay đang nắm chặt lấy mép quần đến trắng bệch. rồi anh khẽ đút nó vào trong túi áo khoác đang mặc trên người mình, để gã cảm nhận chút hơi ấm còn sót lại nơi đầu ngón tay.

chỉ cần nghĩ lại đến những điều ấy thôi, hoàng đã thấy lồng ngực mình như bị ai bóp nghẹt. anh nhìn trân trân vào cánh cửa gỗ nặng nề của phòng xưng tội, nơi ánh sáng từ khung cửa sổ nhỏ hắt vào thành một vệt vàng nhạt trên nền đá lạnh. mùi nhang trầm và mùi rượu nho phảng phất trong không khí khiến cổ họng anh khô khốc. tim anh đập loạn, vừa lo sợ huy sẽ bị làm tổn thương, vừa sợ khoảnh khắc này, giống như bao ký ức khác, sẽ bị xóa sạch, tan biến như thể người đó chưa từng tồn tại. những âm thanh yếu ớt, đứt quãng từ bên trong vang lên khiến ngực anh nóng rát. móng tay anh găm chặt vào lòng bàn tay, để lại những vệt đỏ sâu hoắm, máu gần như rịn ra. anh cắn môi, rồi chậm rãi bước đến, nép người bên cánh cửa gỗ khép hờ, lòng khấn thầm rằng cha xứ bên trong sẽ không nhìn thấy mình.

còn huy... chắc gã sẽ không trách anh đâu. cùng lắm đây cũng chỉ là một ký ức sắp bị xoá, thứ ký ức mà cả hai đều từng đau đến mức chẳng dám chạm vào.

ánh sáng bên trong mờ ảo, chỉ có cây nến trên bàn gỗ nhỏ cháy dở, sáp nhỏ thành dòng dài xuống chân đế. hoàng khẽ hé mắt nhìn. huy đang quỳ, đôi vai run bần bật. gã đối diện với tấm mành gỗ ngăn giữa người xưng tội và vị linh mục, nhưng cơ thể thì gần như sụp đổ. hai bàn tay gân guốc của gã níu chặt lấy mép mành, đầu cúi thấp, trán kề lên song gỗ lạnh. giọng gã khàn đặc, vỡ ra trong từng tiếng nấc.

phía sau tấm mành, vị cha xứ mặc lễ phục đen, cổ đeo thánh giá bạc, tay cầm cuốn kinh thánh mở dở. ông không nhìn lên, chỉ nhắm hờ mắt, đôi môi khẽ mấp máy những lời cầu nguyện mà chẳng biết đang cầu cho ai.

giọng huy vang lên, đứt quãng nhưng cháy bỏng.

"con xin cha... hãy hiểu cho con. con đã cố gắng, con đã cầu nguyện mỗi đêm để quên đi, nhưng con không thể. con yêu em ấy, yêu đến mức quên mất cả bản thân mình. khi ở bên em, con thấy lòng mình bình an, không phải cám dỗ, mà là một sự cứu rỗi, cha à. nếu tình yêu này là tội, thì tại sao chúa lại để con được sinh ra với trái tim biết yêu thương như vậy? tại sao người lại cho con gặp em?"

huy ngẩng đầu lên, nước mắt lăn dài trên má, giọng gã vỡ ra như đứt hơi.

"nếu để được lên thiên đường, con phải chối bỏ tình cảm này, phải coi em ấy như thứ dơ bẩn, phải trở nên máu lạnh như cha, chẳng thà chúa cứ đày con xuống địa ngục ngay tại đây cũng được! con thà không bao giờ được lên đó nữa! em ấy yêu con, con cũng yêu em bằng trái tim chân thành nhất, thuần khiết nhất! nếu không có em ấy, nếu chúng con yêu nhau là tội nghiệt, chẳng thà con xin được chết dần chết mòn nơi địa ngục, còn hơn là đến gần với chúa! cha có biết không, khi con nhìn em, con thấy thiên thần trong đôi mắt ấy, thấy sự bao dung và thánh thiện mà con chẳng tìm thấy nơi nào khác. vậy mà cha bảo con phải hối lỗi ư? phải rửa sạch tình yêu này ư? cha chưa từng yêu ai hay sao? cha có hiểu cảm giác này của con không? con không thể... con không thể, cha à..."

tiếng gã nghẹn lại, rồi chìm vào im lặng. chỉ còn tiếng nến cháy lép bép và tiếng hít thở gấp gáp vang lên giữa căn phòng. cha xứ khẽ mở mắt, nhìn người thanh niên đang quỳ gục, và trong thoáng chốc, ánh nhìn của ông cũng ánh lên một nỗi thương cảm sâu thẳm, thứ thương cảm mà chính ông cũng biết mình không bao giờ được phép thừa nhận.

bên ngoài, hoàng cắn môi đến bật máu. anh muốn lao vào, muốn kéo huy ra khỏi nơi ấy, nhưng chân anh không sao nhấc nổi. trên môi anh, lời cầu nguyện vỡ ra, không còn hướng về chúa, mà chỉ hướng về người đang quỳ trong căn phòng tối kia. anh cầu nguyện mọi vị thần trên đời, ai cũng được, làm ơn, hãy cứu rỗi huy, cứu rỗi một phần trái tim của anh đang tuyệt vọng nức nở trong kia.

chính vào khoảnh khắc hoàng muốn lao vào căn phòng ấy, huy tan biến trong ánh nắng nhạt của buổi chiều. không còn dấu vết, không còn hơi ấm, ngay cả những giọt nước mắt vừa rơi trên nền gạch cũng bay biến theo từng tia nắng chiếu qua ô cửa sổ. gã biến mất hoàn toàn, sạch sẽ đến mức không một ký ức nào còn sót lại, như thể từ trước đến nay chưa từng tồn tại. trái tim hoàng quặn thắt, đau nhói đến mức anh không thở nổi, chỉ còn lại nỗi hối hận dày vò, nặng trĩu như đá đè lên lồng ngực.

 

[tiến độ xoá trí nhớ: 30%]

 

...

 

hoàng lại rơi vào một khoảng không khác, không gian như vỡ ra thành từng mảnh ký ức. anh mở mắt, thấy mình đang nằm trong căn phòng tuổi thơ của chính mình. bức tường xanh nhạt đã ố loang theo thời gian, khung cửa sổ gỗ cũ khép hờ, ánh đèn đường len lỏi qua từng khe hở chiếu xuống sàn gỗ xước. tay anh siết chặt chiếc máy ảnh kỹ thuật số màu vàng phớt, ống kính run run khi bắt trọn hình ảnh huy đang hiện hữu trước mặt.

huy vừa tắm xong, hơi nước nóng vẫn còn vương trên tóc và làn da gã. một chiếc khăn tắm trắng quấn ngang eo, chiếc khăn nhỏ lau tóc trượt khỏi tay rơi xuống sàn gỗ vang khẽ. gã nhìn thấy anh đưa máy ảnh lên mà nở một nụ cười phơi phới, nụ cười vừa tinh nghịch vừa dịu dàng. rồi chẳng kịp để anh phản ứng, huy vồ lấy anh, kéo anh ngã xuống chiếc giường cũ mèm, ôm chặt anh trong vòng tay.

hoàng khúc khích cười, như được quên hết thực tại. anh vứt chiếc máy ảnh sang một bên, dùng cả hai tay giả vờ gỡ cánh tay cơ bắp của huy, hai chân vẫy loạn xạ như một đứa trẻ. may cho anh, dưới chiếc khăn tắm huy còn mặc một chiếc quần đùi rộng, bởi khi cả hai lăn lộn, chiếc khăn đã xổ ra và rơi mất lúc nào chính anh cũng chẳng hay. anh vừa giả vờ chống cự, vừa thở hổn hển xin tha, khoé môi lại vô thức cong lên, nụ cười hạnh phúc sáng rực cả gương mặt.

huy thì vẫn kẹp cổ hoàng như muốn trêu, nhưng cánh tay gã không hề dùng lực. bắp tay gã xụi lơ, tay còn lại ôm chặt lấy eo anh mà kéo sát vào ngực mình. gã chợt khựng lại, ngẩn ngơ trước nụ cười trên khuôn miệng xinh đẹp ấy. ánh nắng đổ xuống, gã cúi đầu khẽ hôn phớt lên khoé môi anh. chiếc chăn bông trên giường lăn theo hai cơ thể, quấn cả hai lại gần nhau hơn, như xóa nhòa mọi khoảng cách.

huy ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt anh: đuôi mắt hơi cụp xuống mang vẻ buồn sầu, đôi lông mày thanh, sống mũi cao thẳng, chóp mũi nhỏ xinh, đôi môi mỏng mím lại, gò má đỏ ửng vì ngại ngùng. trong giây phút ấy, gã thấy mình may mắn hơn bất cứ ai trên thế giới này. hoàng chẳng nổi bật trong trường, không được mọi người săn đón như gã, nhưng với gã, anh là cả bầu trời. gã có hoàng, và hoàng có gã. vậy là đủ.

hoàng ngơ ngác nhìn huy, nhận ra gã đang ngắm mình như thể không còn ngày mai. từ trước tới giờ huy nổi tiếng trong trường, không chỉ vì sự quậy phá mà còn vì vẻ ngoài đẹp đến mức các nữ sinh phải ngoái lại nhìn mỗi khi gã đi qua. lông mày rậm, khi thả lỏng thì hiền, khi chau lại lại toát ra sự nghiêm nghị khiến bạn bè cùng lứa phải dè chừng. đôi mắt tròn, con ngươi sáng, mỗi lần cười lại cong như hai vầng trăng khuyết hiền lành. chiếc mũi cao hoàn hảo đến mức có lời đồn gã từng thẩm mỹ. đôi môi rõ hình trái tim, giờ đang mím lại, hôn khẽ lên khoé môi ngại ngùng của anh thêm một lần nữa.

anh giật mình, vừa ngại vừa sợ, đánh nhẹ vào vai gã trai đang cười đến khờ khạo.

"anh điên à! lỡ có ai nhìn thấy thì sao?"

huy khẽ gõ nhẹ lên trán hoàng, cái gõ vừa như trêu chọc vừa như vỗ về, ánh mắt gã thoáng nét cưng chiều rồi chậm rãi hướng ra ngoài cửa sổ. bên ngoài, mưa đổ tầm tã, từng luồng gió rít lên nghe như tiếng thở dài thê lương, hạt mưa quất mạnh vào khung cửa gỗ cũ kêu lộp bộp, như muốn len lỏi tràn vào không gian ấm áp bên trong. ánh đèn vàng hắt xuống, nương theo hơi thở của hai người mà run run rung động.

huy nhanh tay kéo chăn trùm kín hai cơ thể đang quấn quýt vào nhau, động tác gấp gáp nhưng vẫn cẩn thận, như thể đang bảo vệ một bí mật mong manh khỏi thế giới ngoài kia. đôi bàn tay gã mạnh mẽ nhưng run nhẹ khi nâng lấy gương mặt hoàng, ngón tay vuốt nhẹ bên má anh như xoa dịu, rồi gã cúi xuống hôn một cái thật khẽ lên trán anh. hơi thở của cả hai quyện vào nhau, hòa cùng tiếng mưa ngoài cửa.

"ở đây chẳng có ai nhìn thấy đâu..." giọng huy trầm, mềm như tan vào mưa. "em quên rồi à? em đang chuẩn bị xoá đi ký ức này mà."

vậy là huy đã biết. gã biết hết, biết rằng hoàng đang cố gắng xoá sạch mọi dấu vết của mình trong tâm trí anh. lòng hoàng bỗng chùng xuống như có một khối đá rơi nặng nề bên trong lồng ngực, đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì đó, như muốn bào chữa, nhưng chưa kịp thành lời thì huy đã đưa tay lên, một ngón tay đặt trước môi anh. gã không cần anh phải giải thích, cũng chẳng muốn nghe anh tự trút lỗi lên mình; gã quá hiểu anh để phải chờ đợi bất kỳ lời nào.

hoàng nhìn xuống ngón tay gầy nhưng rắn rỏi ấy, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên đốt ngón tay của gã. một cử chỉ nhỏ nhoi, vừa như xin lỗi, vừa như níu kéo. anh đưa bàn tay ấy lên áp chặt vào má mình, tìm một chút hơi ấm mong manh còn sót lại. đôi mắt anh mờ đục như phủ sương, nhìn thẳng vào mắt huy, cất giọng run rẩy, chất đầy sầu muộn.

"em đã hy vọng rằng anh sẽ ở lại với em..."

huy không trả lời. thay vào đó, gã ôm lấy gương mặt anh, hai vầng trán gần chạm vào nhau, hơi thở hòa cùng một nhịp, nóng hổi mà mơ hồ. hoàng nhìn gã trong cơn mê man, ánh mắt anh run lên vì sợ hãi, vì khao khát. huy không mất nhiều thời gian để kéo anh lại gần hơn, đặt lên môi anh một nụ hôn vụng về nhưng tha thiết. gã khẽ cắn môi dưới của hoàng cho tới khi chúng sưng lên, bàn tay còn lại luồn xuống, nắm chặt lấy eo anh, như muốn ghim anh lại, giữ chặt anh vào hiện thực mong manh này.

hoàng khẽ hé miệng, như một lời đồng ý câm lặng. huy thuận theo, luồn lưỡi vào miệng anh, nụ hôn của gã dần trở nên sâu và dài hơn, tiếng nước bọt hòa cùng hơi thở nóng bỏng vang lên khe khẽ dưới tấm chăn trùm kín. hoàng bị gã hôn đến mức choáng váng, hơi thở dồn dập, đầu óc quay cuồng như mất phương hướng. chỉ khi huy dứt ra, anh mới kịp thở một hơi dài, tìm lại chút tỉnh táo.

đôi môi huy cũng đã sưng đỏ vì những nụ hôn dồn dập của anh. đôi mắt gã vẫn dõi theo anh, trong đó đầy thứ ánh sáng mà hoàng không thể gọi tên. môi gã mấp máy điều gì đó, nhưng hình ảnh của gã trong vòng tay anh dần mờ đi, như một tấm ảnh bị xóa nhòa. hoàng chỉ còn nghe rõ ba từ cuối cùng, chìm trong tiếng sấm rền vang ngoài cửa sổ.

 

"anh yêu em."

 

làm ơn. ai đó, bất cứ ai, nếu đang nghe thấy tôi... làm ơn, hãy để tôi giữ lại mảnh ký ức này. chỉ mảnh này thôi. tôi không đòi hỏi gì hơn, không cần cả thế giới, chỉ xin giữ lại một đoạn ký ức này thôi. hoàng tự nhủ, trước khi thân thể mình rơi tuột xuống một không gian khác, như bị hút vào vực sâu trống rỗng.

[tiến độ xoá trí nhớ: 50%]

 

...

 

[tiến độ xoá trí nhớ: 100%. xoá trí nhớ thành công]

 

...

 

đình khang khẽ siết tờ giấy cuối cùng trong tập hồ sơ, nơi ghi tên người anh thân thiết của mình, được gửi từ lacuna inc. một hơi thở dài, nặng trĩu bật ra từ lồng ngực cậu như thể tất cả sức lực vừa bị rút cạn. ánh mắt cậu lại trôi về phía hoàng, người đang ngủ ngon lành trên chiếc giường quen thuộc, hơi thở đều đặn, gương mặt yên tĩnh đến lạ. rồi cậu lại cúi xuống nhìn tờ giấy trong tay, những con chữ nhỏ như khoét sâu vào tim.

có lẽ cũng tốt thôi. ít ra từ nay anh sẽ bớt đau khổ, đôi mắt sẽ không còn sưng húp mỗi khi đêm về, giọng nói sẽ không còn khàn đặc vì những cơn khóc nghẹn mỗi khi ký ức cũ trỗi dậy. ừ, cũng tốt cho hoàng. tốt hơn cho anh.

cậu để mặc mình miên man nghĩ về người anh trai còn lại của mình, huy, kẻ đang sống như một bóng ma nơi xa xôi, nơi cậu chưa từng đặt chân tới, rồi ngửa người ra chiếc ghế bành, ngẫm nghĩ như thể muốn tìm một chút hơi ấm mong manh trong căn phòng lạnh lẽo này. tờ giấy trong tay càng bị siết chặt, nhàu nát, mà cậu chẳng nhận ra.

trên đó chỉ có một dòng chữ ngắn ngủi, đủ để lòng khang chua xót đến mức quặn đau.

"ông đỗ nhật hoàng đã xóa đối tượng nguyễn huy ra khỏi trí nhớ của mình. xin vui lòng tuyệt đối tránh nhắc tới mối quan hệ của anh ấy và đối tượng, dù chỉ một lần."

cậu ngồi yên, nhìn tờ giấy mà tim như bị bóp nghẹt. hoàng không còn nhớ huy nữa, mọi thứ giữa họ như chưa từng tồn tại, và khang chỉ còn lại sự bất lực, nỗi xót xa sâu thẳm. cậu tự nhủ rằng không gì có thể làm dịu nỗi đau này, chỉ còn biết giữ kín nỗi buồn riêng mình, để nó lặng lẽ tồn tại bên cạnh ký ức đã bị xoá sạch kia.

"hai ông anh số khổ của tôi..." khang bật cười, ngửa cổ lên uống nốt cốc whiskey lạnh lẽo đặt trên bàn. "tốt thôi, tốt thôi, anh ấy đã quá đau khổ rồi..."

 

.

 

một dự án phim mới đã chính thức khởi động, và lần đầu tiên hoàng tham gia buổi đọc kịch bản, bước chân vào căn phòng rộng với ánh đèn vàng nhạt, lòng vừa hồi hộp vừa căng thẳng. bên cạnh anh, một người đàn ông đứng đó. vóc dáng cao lớn, vai rộng, mái tóc đen hơi rối nhưng vẫn bóng mượt, gương mặt sắc nét với đôi lông mày rậm, sống mũi thẳng và đôi mắt sáng ấy khiến hoàng có cảm giác kỳ lạ. gương mặt ấy quá quen thuộc, nhưng hoàng không thể đặt tên được, không thể nhớ ra từ đâu.

gã được giới thiệu là vai phản diện chính của phim. bàn tay gân guốc đưa ra bắt tay hoàng, cử chỉ mạnh mẽ nhưng dứt khoát, mang theo một nét gì đó dịu dàng lạ lùng. đôi mắt hơi xếch nơi đuôi, ánh lên sự vui mừng khi nhìn anh, khiến hoàng cảm thấy như từng khung cảnh, từng đường nét trên gương mặt gã đều vang lên trong ký ức mơ hồ. từng nụ cười gợi nhè nhẹ, đôi môi hình trái tim mấp máy, ánh mắt tinh nghịch nhưng sâu thẳm, tất cả đều khiến anh có cảm giác như đã gặp gã từ rất lâu, mặc dù lý trí vẫn khẳng định anh chưa từng thấy trước đây.

từng chi tiết trên khuôn mặt, từ sóng mũi thẳng, đôi mắt sáng, đôi lông mày rậm, tới cách gã nhếch môi khẽ, đều khiến hoàng cảm giác tim mình khắc khoải. sự quen mắt ấy không đến từ ký ức rõ ràng, mà từ toàn bộ ngoại hình và thần thái của gã. một sự hòa trộn vừa lạ vừa thân thuộc, khiến anh bất giác đứng yên, bối rối trước người đàn ông đang mỉm cười chờ anh bắt tay.

"chào em. anh là steven nguyễn, tên thật là nguyễn huy. em cứ gọi anh là anh huy hoặc anh ste, đều được."