Chapter 1: Khởi đầu
Chapter Text
Gần thành cổ Quảng Trị có một khu nhà thổ. Cái sự thật bệnh hoạn rằng ngay cả tại nơi dòng máu dân tộc nhuộm đỏ cả nước mưa vẫn có những kẻ có thể đắm chìm trong những cuộc giao hoan vô bổ. Đó lại càng là một sự thật đớn đau hơn nữa rằng có những con người rơi vào cảnh khốn cùng đến nỗi phải mua thân bán thịt giữa cảnh bom rơi nhiều hơn mưa. Nhưng suy cho cùng, ác mộng đã nằm hết sau những bức tường đổ nát của thành cổ; còn nơi bên cạnh rìa ác mộng này chỉ là một thực tại khốn nạn.
Cường muốn chửi bậy, hay nhổ một bãi nước bọt trong sự khinh rẻ. Đó không phải cách cậu được nuôi dạy, nhất là với một người có học võ; Tinh thần Việt Võ Đạo vốn luôn là ‘Bàn tay thép đặt lên trái tim từ ái’. Nhưng thật khó để từ ái khi mới cách đây vài giờ cậu con đứng ở nơi chiến trường thành cổ, giúp chôn xác anh em và cùng thằng Tú chia nhau một nắm cơm khô. Còn ở nơi đây, có trầu có bánh, có rượu có thịt; dẫu không phải cao lương mỹ vị gì thì cũng chắc chắn no đủ hơn đám lính cầm súng nhiều hơn cầm đũa.
Cường không biết mẹ mình sẽ nghĩ gì nếu bà biết những suy nghĩ trong đầu cậu lúc này. Chắc bà sốc lắm nhỉ? Bà luôn dạy cậu phải biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác; để thấu hiểu nỗi khổ của nhân dân thời chiến và cả những chiêu trò trên bàn đàm phán. Hiểu cái khát vọng được sống, hiểu cả cái thối nát của thực tại. Nhưng than ôi, nói thì dễ hơn làm. Nếu là mẹ cậu thì bà sẽ hiểu đấy, bà ấy là người mẹ siêu phàm của cậu mà. Có lẽ bà ấy sẽ chỉ xoa đầu Cường như hồi cậu còn bé và giảng giải cho cậu nghe về những điều cậu không hiểu. Nhưng cũng có khi bà sẽ khóc, bà sẽ thương cậu đói, thương cậu rét, thương cậu đau và thương cậu ở xa - như mọi bà mẹ có con ở nơi chiến trường.
Nghĩ đến mẹ khóc, Cường cũng muốn khóc.
Chàng lính trẻ chỉ vội lấy tay dụi mắt rồi lại phải chú ý nép mình vào trong cái góc của nhà thổ, thầm cầu nguyện rằng sẽ chẳng ai chú ý tới cậu. Giữa nơi mùi con người hòa cùng mùi thuốc phiện, mùi rượu trộn cùng hương nước hoa, một thanh niên đã học quen mùi thuốc súng và xác người như Cường cảm thấy thật lạc quẻ; giống như một vệt đỏ trên bức tường rêu xanh, không đẹp.
Cường chỉ ở đây vì phía cấp trên cần người đưa thư cho một cô gái ở nhà thổ. Chị ấy cùng một số chị em khác ở đây len lén giúp quân ta truyền tin, rồi có khi là còn giúp tích trữ nhu yếu phẩm và giấu người khỏi phe địch (Đấy thấy chưa, những cái suy nghĩ ngu ngốc của mày kìa Cường… Than ôi, thật xấu hổ biết bao). Những lần trước không phải Cường đi, có một anh khác chuyên nhận nhiệm vụ này. Anh ấy… mất rồi. Mới sáng hôm nay thôi. Bị bom rơi trúng khi đang cố gắng nối đường dây liên lạc. Cường cùng đồng đội chôn anh ấy ở một khoảng đất phía sau, cùng với nhiều anh em đã hi sinh khác. Lúc chiều có một trận thả bom khác, không biết phần đất đó còn yên không, nếu không thì có ai lấp lại chưa để các anh còn nghỉ.
Cấp trên bảo lúc đó cần một người khác đi đưa thư. Mà một đám cậu học sinh mặt non choẹt, bảo cầm súng bắn thẳng còn chưa chắc vững tay thì ai mà tin là có gan đi nhà thổ, lộ ngay. Còn các anh lớn hơn thì người bị thương, tay chân như que củi, da toàn sẹo, nhìn cũng không giống khách làng chơi. Cuối cùng thì Cường được cử đi, cũng chẳng vì lý do gì ngoài việc cậu là dân Hà Nội, lại cũng sáng sủa, thôi thì hơn được đám còn lại. Thế mà khi tới chỗ này, cậu cũng ngượng chín cả mặt; nhìn đông nhìn tây chứ tuyệt đối không dám nhìn thẳng.
May mà chị Hà - người truyền tin - cũng đã chờ cả ngày nay. Nên khi chị ấy thấy chữ V được thêu trên cổ áo để làm dấu, chị ấy chạy lại kéo cậu vào ngay. Cường từng có bạn gái, cũng từng nghĩ đến kết hôn với người ta, vì vậy cũng có thể nói là cậu đã có một xíu kinh nghiệm trong việc tiếp xúc với người khác giới rồi. Tuy nhiên, khi một người phụ nữ mặc mỗi cái váy ren mỏng đi lại gần khoác tay, cậu thấy cái trần nhà đẹp quá xá. Không biết có phải vì mặt cậu giống đĩa xôi gấc mới đồ quá hay không mà cậu nghe thấy tiếng các chị ấy cười cười.
Trong lúc đợi chị Hà đi lấy thư, cậu ngồi co ro trong một góc để thực hiện nhiệm vụ cao cả là nhìn đâu cũng được, chỉ tuyệt không được nhìn các chị em ở chỗ này. Cậu nhìn quanh rồi dừng lại trên một bàn đồ ăn, đúng hơn là một bàn đồ cúng. Trên đó có mấy cái bánh oản và mấy cái bánh gì đó nhìn như bánh chưng mà nhỏ hơn nhiều, hình ống tròn và tam giác, chắc là bánh gì đó của Quảng Trị. Cường chỉ nhận ra mỗi bánh oản, do lúc ở nhà cậu cũng có thấy khi mẹ để lên bàn thờ của bố cậu. Hồi nhỏ cậu không thích bánh đó đâu, nó ngọt bứ ở họng lại còn khô không khốc. Thế nhưng sao bây giờ cậu thèm nó thế. Ngòn ngọt, thơm thơm, lại đầy bụng… Chắc chắn là ngon hơn mấy nắm cơm ở chiến hào.
Cái suy nghĩ đó vừa xuất hiện, cậu lập tức muốn cho mình một cái tát.
Cơm của bộ đội là từ gạo của nhân dân, là công sức vận chuyển của biết bao người, là cả nỗ lực của các anh nuôi. Anh Tạ mỗi lần ăn cơm lại cười khà khà để khoe rằng gạo ngon thế này phải là gạo quê anh, do mẹ và vợ anh chăm; cả đội cứ cười đùa bảo nhờ ơn đồng chí vợ mà anh em được ăn gạo, chẳng ai dám lãng phí. Ở nơi chiến địa, có cơm vào bụng đã là tốt lắm rồi; thế mà cậu mới bước ra ngoài đã có cái suy nghĩ đấy, hổ thẹn với bao nhiêu người.
Lúc chị Hà đi ra, trời đất cảm ơn việc chị mặc thêm một tấm áo, lại thấy Cường nhìn chằm chằm mâm lễ, chị bảo cậu muốn ăn gì thì ăn. Cậu đã suýt đồng ý nhưng rồi lại từ chối, anh em ở đội không biết đã được ăn chưa, cậu ở đây ăn một mình thì nuốt cũng không trôi. Cậu cầm bức thư chị đưa rồi đút vào túi áo, sau đó còn cẩn thận nhét cái khăn lên để đè nó xuống, lỡ đi trên đường cũng không sợ rơi. Ai biết đâu lúc cậu đứng dậy rời đi, chị Hà lại gọi cậu lại.
“Không ấy chị gói cho chú một ít đồ mang về cho anh em bên đó” Chị ấy nói rồi lấy một tờ giấy báo để gói thức ăn. Vài ba cái bánh được buộc trong lá xanh cùng một hai tấm bánh oản. Chị Hà còn cẩn thận bọc thêm cho cậu ít xôi.
Cường ngây người mất một lúc trước khi cười toe toét, giống y hệt hồi còn bé được mẹ mang cho bọc kẹo đường mỗi khi mẹ đi xa về. Cậu vội chùi hai tay thật sạch trước khi nhận gói đồ ăn chị Hà đưa. Khoái, khoái lắm. Cứ nghĩ đến việc cậu mang được mấy cái bánh về cho anh em trong đội là lòng cậu lại vui phơi phới. Cậu sẽ để dành phần bánh oản to nhất cho thằng Tú; mấy cái bánh ngọt này chắc nó thích lắm. Thằng Bình quê Quảng Trị, nó chắc là biết đây bánh gì, ăn thế nào, mang cho nó tý đồ quê hương.
Cường cúi gập người, chào tất cả các chị đang ở trong phòng rồi đem tâm trạng hân hoan như mùa xuân nương theo nước bước để quay đầu rời đi.
=============================================
Quang ngồi ở quầy rượu. Gã đã phải uống đến ly thứ năm gì đấy rồi nhưng vẫn còn tỉnh lắm. Thằng Hoàng ngồi cạnh thì đã ngừng uống từ ly thứ ba nhưng nó vẫn ngồi lại rót rượu cho gã. Thằng này khôn, đúng là hiểu ý gã. Cũng không phải gã sợ mình sẽ uống đến say mèm rồi gục ra đây chẳng ai hốt về căn cứ; có dăm ba cái ly rượu rẻ tiền, gã có uống đến mai cũng chưa chắc say được. Nhưng gã cần một người ngồi bên cạnh để gợi nhớ về nơi gã đang ở; một cái nhà thổ dơ bẩn với đám đàn bà không biết xấu hổ và mùi thuốc phiện nồng nặc trên người đám khách làng chơi.
Nếu chỉ có gã ở đây với ly rượu, gã chắc sẽ lại nhớ về ánh mắt kiêu hùng của tên lính Cộng trưa hôm trước. Cái vẻ hùng dũng như một chiến binh vì chính nghĩa thật khác xa cái lũ mọi rợ cuồng tín cứ chực chờ trong rừng để lao ra tấn công đội của gã. Gã thật sự không hiểu, nếu đúng thằng đó là một tên lính bị lừa ra chiến trường để đánh cho chính quyền miền Bắc thì sao nó lại có thể có ánh mắt đó; ánh mắt sáng trong nhưng bập bùng một ngọn lửa bất khuất. Rồi cả cái cách nó tha cho thằng Tâm, ai đời chiến trường mà lại có thể có được sự vị tha như vậy? Nếu đổi lại là thằng Thái thì chắc ngay lúc tên lính đó quay đầu đã ăn một băng đạn rồi. Ngây thơ thật… Nhưng cũng thật đáng nể phục.
Quang phải nốc thêm một ly rượu nữa để nuốt xuống cái cảm giác thèm thuồng cứ trào dâng mỗi khi gã nhớ lại ánh mắt của tên đó. Phải chăng nếu người được đánh với nó lúc trưa là gã thì sẽ thế nào nhỉ? Liệu nó có tha cho gã không? Bởi vì huy hiệu trên ngực gã thì rõ là quân hàm gã to hơn thằng Tâm là cái chắc. Bình thường nếu ai trong hàng ngũ của gã hạ được bọn cấp cao phe địch đều được thưởng to dữ lắm. Nếu thằng Cộng đẹp trai đó biết rằng một nhát dao hay một phát súng là đồng nghĩa với việc được thăng chức, nó hẳn sẽ không chần chừ đâu. Nhưng nếu nó vẫn tha thì sao nhỉ? Lúc đó là Quang, gã có thể quay đầu rời đi và chấp nhận thất bại không? Không đâu, cái thằng Quang này có bao giờ chấp nhận thất bại. Chỉ là gã sẽ không tấn công sau lưng thằng lính Cộng đó, gã không hèn hạ như vậy. Nếu không chấp nhận thua rồi cũng không chấp nhận đánh lén thì gã có thể làm gì? Chắc gã sẽ tiếp tục đánh chiến tiếp cho đến khi một trong hai ngã xuống. Sẽ là tay gã quanh cổ nó hoặc lưỡi dao của nó ghim vào cổ gã. Lúc đấy ánh mắt của thằng đó sẽ ra sao nhỉ? Một đốm sáng vụt tắt trước sự thật đen tối rằng cái chết đang bủa vây hay sự hoảng sợ trước sự thật rằng chính đôi bàn tay của nó đã đoạt một mạng người.
Có quá nhiều chữ “nếu”, quá nhiều những gì có thể xảy ra, quá nhiều câu hỏi chạy đi chạy lại trong đầu gã vì không có đáp án. Quang cần thêm rượu. Gã cần cồn rửa trôi những suy nghĩ trong đầu hoặc… hoặc một ly với chính tên lính Cộng đẹp trai đó. Gã thèm nói chuyện với nó quá. Gã muốn biết nó nghĩ gì. Điều gì đã tạo nên một con người như nó, vì sao nó làm vậy, liệu nó có hối hận không hay là có cảm xúc gì khác. Nếu cùng nó uống một ly rượu là không thể thì lần tới ra chiến trường Quang sẽ tìm nó. Gã sẽ đấu với nó một cách sòng phẳng. Lúc nó ngã khụy gã sẽ ghim dao vào đầu nó, đập bể cái hộp sọ đó ra và nhìn trong bộ não đó có gì. Chỉ riêng đôi mắt… gã không muốn làm gì đôi mắt đó.
“Anh Hai, cũng muộn rồi. Có lẽ là nên nghỉ đi thôi” Thằng Hoàng đột nhiên lên tiếng. Quang nhíu mày, gã chưa muốn nghỉ, gã còn tỉnh táo lắm. Mới có…bao nhiêu nhỉ? Năm à? Hay sáu ly rượu rồi?
Quang còn đang định vẫy tay bảo thằng Hoàng cứ đi về trước đi; thân thằng này, thằng này tự lo được. Ấy là cho đến lúc gã nhìn thấy một bóng hình xuất hiện ở góc hành lang phía sau. Có phải do gã hoa mắt hay là gã thực sự đã uống quá chén, nhưng tại sao người đó lại nhìn giông giống tên Việt Cộng đẹp trai bữa trước? Nhưng làm sao nó lại xuất hiện ở đây được chứ? Có phải gã nghĩ quá nhiều nên gặp ảo giác rồi không? Hay men rượu thực sự đang trêu đùa với những ám ảnh trong đầu gã?
Quang đứng dậy, muốn tự mình đi xem. Hoàng nhìn gã với ánh mắt khó hiểu nhưng gã chỉ hất tay ý bảo nó cứ đi ra ngoài trước. Nếu cả hai người bọn họ đều cùng đi vào thì sẽ có người chú ý, mà gã thì chẳng muốn có kẻ nào làm phiền nếu người đó thực sự là tên lính Cộng hôm trước.
Đột nhiên Quang cảm thấy mình giống như quay về hồi còn bé; mỗi khi mẹ gã đi lễ chùa đều có mang về một đĩa bánh đậu xanh được tạo hình hoa quả. Chỉ cần cắn một miếng là có thể thấy dưới lớp vỏ được tô vẽ cẩn thận là nhân đậu xanh ngọt bùi. Quang ghét nó. Gã chẳng thích thú gì cái loại bánh đậu xanh bồn bột lại ngòn ngọt ấy. Nhưng lần nào mẹ gã đi lễ chùa, gã cũng sẽ tìm đĩa bánh đó đầu tiên, chẳng vì mục đích gì khác ngoài để bóc cái lớp vỏ thạch nhiều màu ra, bỏ lại phần nhân đậu xanh. Lần nào gã làm thế mẹ cũng quở trách; gã sẽ gật gù nghe lời để rồi lần sau lại tái phạm.
Gã muốn làm vậy với tên Việt Cộng đẹp như tượng tạc đó.
Gã muốn xé bỏ những lớp vỏ bọc nó mang trên người, chỉ để lại một sự thật trần trụi không có gì giấu giếm. Có thể như vậy thì nỗi ám ảnh và cảm giác thèm thuồng trong lòng gã sẽ được thỏa mãn. Chỉ khi gã có thể tàn phá mọi rào cản của thằng lính Cộng đó, được nhìn rõ nó từ mọi góc độ; như một nhà phê bình chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật ở viện bảo tàng. Đến khi đó… đến khi đó gã sẽ không còn bị nỗi ám ảnh về đôi mắt kia bủa vây. Gã sẽ được giải thoát.
Chính vì vậy khi gã đi vào phía trong và thấy thằng đó định rơi đi bằng lối cửa sau, Quang bịt mồm nó bằng một tay, tay còn lại thì kéo nó vào trong một phòng kín. Thằng Việt Cộng đó vùng vẫy nhưng không hất được gã ra. Gã dùng chân đạp cửa cho đóng, đảm bảo không gian này chỉ có hai người bọn họ mà không có một kẻ chen chân nào.
Thằng lính đó cũng rất mau lấy lại bình tĩnh. Nó định thụi cùi chỏ vào mặt gã nhưng Quang né được kịp thời. Gã chỉ không kịp phản ứng khi nó đạp vào bắp chân gã một cái đau điếng. Nghiến răng, Quang với lấy một cái gạt tàn trên bàn và tương thẳng một cú thật mạnh vào phía sau đầu tên Việt Cộng. Chắc có lẽ vì gã hơi quá tay nên người thằng đó hơi khụy xuống. Gã còn đang lo có phải gã đã đánh nó bất tỉnh rồi hay không thì đã phải rít lên một tiếng khi gã cảm nhận hàm răng của nó cắn vào phần thịt mềm của bàn tay gã. Điên tiết, cả siết lấy hàm nó rồi dập thẳng đầu nó vào tường. Cơn đau khiến khớp hàm nó lỏng ra nhưng tuyệt nhiên không chịu buông, vẫn cắn chặt vào tay gã. Trong đôi mắt của thằng này là một vẻ hung tợn được đè nén, một sự kiêu hùng dù bây giờ nó rõ ràng ở thế yếu, một tinh thần bất khuất.
Nhìn thấy ánh mắt đó, Quang bật cười. Mắt gã lóe lên với một sự thích thú tinh nghịch cùng một chút nể phục. Gã biết sự ám ảnh của gã không hề giảm xuống chút nào; thậm chí… có vẻ nó còn vừa tăng lên.
“Mày đây rồi”
Chapter 2: Đụng độ
Notes:
Cảnh báo: Có tình tiết non-con, hơi tục tĩu, không phù hợp tiêu chuẩn cộng đồng. (Quang điên rồi). Nó có thể khiến một số bạn khó chịu nên hãy cân nhắc trước khi đọc nha.
(See the end of the chapter for more notes.)
Chapter Text
Cường chửi thầm. Lý do duy nhất cậu làm vậy là do bàn tay của tên mặc áo Cộng Hòa vẫn đang bịt mồm cậu; còn cậu thì nhất quyết không dừng việc cắn bàn tay nó - tốt nhất là cắn cho rơi một miếng thịt thật to. Bị đập đầu tận hai cái đau điếng khiến đầu cậu ong ong rồi, không biết có chảy máu chưa. Thế nên, cậu chửi thầm.
Cậu không nghĩ đến phút cuối rồi cậu còn bị lộ, không những thế mà còn bị bắt. Trong lúc đó Cường đã nghĩ tới rất nhiều việc; đánh lại, không đốt được thư đi thì cũng phải nhét vào mồm mà nuốt, thất bại, con dao trong áo, cắn lưỡi… nhưng rồi cậu nghĩ đến đồng đội còn đang chờ mình về chiến đấu, đến chị Hà và các chị ở đây có thể vì sơ xuất của cậu mà gặp nguy hiểm, nhớ mẹ. Những suy nghĩ đó khiến cậu vùng vẫy càng lúc càng hăng, có một thằng thôi mà, chả nhẽ cậu đánh không được?
Cường không biết lúc này trong mắt Quang cậu đẹp thế nào.
Gã nhìn cậu mà máu trong người sôi sùng sục. Cậu đẹp, đẹp lắm. Như một con hổ oai hùng oằn mình trong gông xiềng, liên tục vùng lên như để cho đời nghe một tiếng gầm kinh diễm. Quang nhìn đến nỗi quên cả cơn đau do bị cậu cắn. Càng nhìn lâu, gã càng dặn bản thân phải giữ tên lính Cộng này thật chặt, bởi vì chỉ cần gã lỏng tay, có thể cậu sẽ thoát ra ngay tức khắc. Nhìn ngọn lửa cháy rực trong cặp mắt ấy, gã mường tượng ra cảnh cậu chỉ cần giằng ra là sẽ vươn người cắn phập vào cổ gã, răng cậu sẽ ghim vào da thịt gã, máu sẽ túa ra và tô đỏ làn da trắng trẻo ấy khi cậu xé rách họng gã. Thứ cuối cùng gã thấy sẽ chỉ là ánh mắt như lửa cháy đó thiêu đốt thân xác gã thành tro tàn.
…Đẹp…
“Tao tên Quang. Mày tên gì?”
Đáp lại gã là một tiếng gầm không thành tiếng từ Cường. Cậu siết chặt cơ hàm, cắn chặt đến nỗi có thể nếm được vị máu của gã trong miệng. Quang rít lên một tiếng. Gã nghiến răng rồi lên gối thẳng ngực của Cường.
Cơn đau bất chợt khiến cậu nhả tay gã ra. Cường cúi người, không phải bất tỉnh, mà là do trong một giây phút, cậu cảm nhận được rằng bức thư trong ngực áo hơi xê dịch. Bị đánh cũng được, đánh chết cũng không sao, nhưng nếu để lộ thư thì nhất quyết không được. Cậu không biết trong thư có gì, nhưng nó chắc cực kỳ quan trọng với các chú phía trên; nếu quan trọng tới vậy, thì nó có thể liên quan đến an nguy của toàn bộ anh em Thành Cổ. Nếu bức thư này không về được tay của chỉ huy Thành, nó phải bị hủy trong tay cậu. Cơ thể cậu có nát bét cũng phải chôn sâu bức thư trong lồng ngực. Máu chảy? Thế cũng tốt, thấm ướt bức thư để có rơi vào tay địch cũng không ai đọc được.
Điều Cường chú ý chỉ là bức thư, là nhiệm vụ của cậu khi đến đây vào hôm nay, bởi đó là lời hứa hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ được cấp trên giao phó trong đơn xin nhập ngũ. Nhưng hơn cả, cậu biết thông tin quan trọng tới đâu. Biết rõ là đằng khác. Chỉ vì giữ đường dây liên lạc, đại đội đã mất hơn 20 anh em. Trong chiến tranh, dù chỉ một dòng tin cũng có thể quyết định tánh mạng của biết bao người; đừng nói là 20 người, dù là 50 người cũng phải đánh đổi. Ngày xưa Cường không hiểu đâu; với cậu sinh viên nhạc viện đó sẽ là những hy sinh không đáng có; nhưng bây giờ cậu hiểu rồi. Vì vậy, bức thư này sẽ theo cậu, về căn cứ hoặc xuống sông Nại Hà.
Quang nhìn cậu kiên trì giữ im lặng, nụ cười trên môi càng lớn. Gã đã nghĩ cậu là tên ngốc giàu lòng vị tha; vì ai mà lại tha cho kẻ địch trên chiến trường ngoài một kẻ có trái tim chưa trưởng thành? Nhưng chính lúc này đây, gã phải rửa mắt nhìn lại tên lính Cộng đẹp mã trước mặt. Bởi nếu vị tha là ngu ngốc, thì ánh mắt hừng hực khí thế chiến đấu vì tư tưởng dân tộc của nó khiến gã thấy nó thật cao thượng, không hợp ở chiến trường. Giờ thì sao nào? Gã chứng kiến một sự gan lì, bất khuất dẫu đã rơi vào thế khó. Một tinh thần sáng chói giữa nơi máu thịt tanh tưởi và thây xác xếp chồng lên nhau.
Nó như hiện thân của tất cả câu trả lời Quang đã và đang tìm kiếm kể từ tham gia cuộc chiến tranh vô nghĩa chó má này. Thứ hạt giống tâm hồn đã khiến cho những kẻ quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời sẵn sàng vùng lên chiến đấu chống lại bom đạn và xe tăng. Dẫn cho người ngã xuống như ngả rạ, vẫn có những kẻ tiếp tục đứng lên; giống như một loại cỏ dại nhổ mãi không hết. Đây chính là thứ khiến những con người ở cái nơi tự xưng là cường quốc đứng đầu cũng phải chùn chân.
Than ôi, bọn họ đã ở ngay một quán rượu rồi đây, gã thật muốn mời nó một ly rượu. Đây đâu phải là chiến trường, đâu nhất thiết là phải kẻ sống kẻ chết. Nếu mai gặp nó ở chiến trường, gã sẵn sàng đấu cho thỏa cơn thèm. Hôm nay thì thôi...
Quang buông tay Cường ra. Gã nhìn cậu khụy người xuống, co lại như một con tôm. Gã không xuống tay mạnh quá đâu phải không? Nếu nó gãy cái xương nào thì lại không đánh nhau với Quang được. Nhưng gã nóng máu lắm rồi, chẳng biết chờ được bao lâu đâu.
Bất chợt, mắt gã hướng về phía một bọc đồ rơi bên cạnh cậu. Bọc giấy gói rất kỹ. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Quang, khiến gã bất giác nhặt cái bọc đó lên. Gã mở lớp giấy gói, và đúng như gã dự đoán kìa, bên trong có đồ ăn. Mấy cái bánh trái chán chết mà gã chẳng thèm liếc mắt tới bao giờ.
“Bọn mày thiếu thốn tới mức phải tới nhà thổ xin ăn à?” Quang cười khẩy. Gã cầm một miếng bánh oản lên; chắc là do hai người vật lộn, bánh có hơi nát ra rồi. Gã cắn một miếng rồi nhăn mặt; vừa khô vừa ngọt bứ cả họng. Gã thà ăn lương khô trong khẩu phần ăn dã chiến ở căn cứ; cái đó bị bỏ mứa suốt, nhưng ăn còn ổn hơn cái này.
Gã giật tóc Cường, ép cậu phải nhìn về phía gã. Gã phải công nhận, thằng Cộng đẹp trai này nhìn hốc hác hơn hẳn đám lính bên gã. Mẹ, quân bên đó bỏ đói lính mà bọn nó vẫn đánh hăng vậy, sợ thật. Gã gõ gõ miếng oản vào môi Cường, “Mày đói lắm đúng không? Ăn đi. Tao cho mày ăn đấy”
Ôi nó nhục nhã ghê gớm. Cái cảm giác tủi nhục trong lòng Cường nó trào dâng nhanh kinh khủng trước mặt thằng lính ngụy này. Cái lòng tự tôn của chàng trai thủ đô bùng lên mỗi lần thằng đó dùng cái giọng bỡn cợt, khinh thường của nó. Cái cảm giác đó nghẹn ứ lại ở cổ họng, nuốt không trôi. Mà nuốt không trôi, thì mình nhổ ra được.
Nghĩ là làm, cậu trích cái chút sức lực không nhiều của mình ra mà nhổ vào mặt Quang.
Quang lập tức giơ tay lên, định tát một cái vào gương mặt đẹp đẽ láo lếu kia nhưng rồi lại thôi. Không rõ là do bộ dạng vốn đã quá mức đáng thương của tên lính Cộng này hay là vì gã nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt nâu trong vắt của cậu, nhưng gã không tài nào xuống tay nổi. Lửa giận vụt lên rồi lại bị ém xuống, thay thế bằng một dòng nước cuồn cuộn chảy trôi trong lồng ngực. Gã đột nhiên đói khát vô cùng. Không phải khát cái thứ men cay của loại rượu rẻ tiền gã đã uống trước đó, không phải đói cái thứ bánh khô ngốc bồn bột trong bọc giấy. Gã khát vọng vẻ khuất phục, hạ mình, đầu hàng của tên lính Cộng đẹp như tượng tạc này; đói tới mức ruột gan cồn cào, sẵn sàng ngấu nghiến mọi biểu cảm trên gương mặt cậu.
Có lẽ sau hôm nay, gã sẽ đổ lỗi cho rất nhiều thứ. Cho sự bồng bột nhất thời của gã, cho sự cứng đầu cứng cổ của cậu, cho cơn say dường như chỉ hiện hữu khi đây thôi, cho cái mùi nước hoa tình sắc đã vô tình dính lên cơ thể cả hai do ngồi quá lâu tại chỗ bán da bán thịt này, cho cả sự thiếu thốn hơi đàn bà mà gã kìm nén quá lâu… bất cứ thứ gì trên đời mà gã có thể đổ lỗi.
Quang siết lấy má Cường (da dẻ ở nơi chiến chinh mà sao lại mềm mịn thế), ánh mắt càng lúc càng tối. Thay vì nhét miếng bánh oản vào mồm cậu, gã đưa miếng bánh lên miệng mình và nhai. Ánh mắt nghi hoặc của cậu ngay lập tức bị thay bằng sự sững sờ đến kinh hãi khi khoảng cách giữa hai người bị cắt ngắn.
Cái vị thơm thơm của bánh oản ập vào miệng cũng không khiến Cường tiếp nhận được chuyện đang xảy ra. Tên lính ngụy vậy mà dùng miệng mớm cho cậu ăn. Buồn nôn, buồn nôn khủng khiếp. Cái vị ngọt của bánh oản trộn cùng vị máu còn ở trong miệng cậu tạo thành một cái hỗn hợp vừa nhão vừa tanh. Cậu chỉ muốn ngay lập tức nhổ ra nhưng thằng ngụy nhất quyết không lùi lại; thậm chí nó còn được đà lấn tới mà đẩy lưỡi vào trong miệng cậu.
Ngược lại với cái vẻ tái me tái mét của Cường, Quang lại đang thấy thỏa mãn vô cùng. Gã chưa bao giờ hôn một người con trai, chưa bao giờ nghĩ tới, và gã đoán thằng lính này cũng vậy. Nhìn cái vẻ mặt vừa sững sờ, vừa hoảng loạn của nó mà ruột gan hắn khoan khoái vô cùng. Bởi vì cậu quá đẹp, dù là bên trong hay bên ngoài; tỏa sáng đến nỗi Quang cảm thấy gã chỉ có thể nhìn từ xa. Nhưng giờ đây, gã có thể kéo nó về phía mình; đôi bàn tay dính máu của gã có thể nhuộm đỏ ánh hào quang của tên Cộng Sản lòng đầy lý tưởng này, và qua đó, khắc vào dấu ấn của mình. Để mỗi lần nhìn lại, gã có thể thấy cái bóng của mình in trên da nó.
Cảm giác trống rỗng của gã được lấp đầy bởi suy nghĩ đó, thế nên Quang lại càng không kiêng nể gì. Gã ôm ghì lấy người Cường, không cho phép cậu giằng ra. Hôn, để đôi môi thay gã tra tấn người con trai tuyệt đẹp này. Sâu hơn nữa, cho đến khi mùi vị của gã cuốn lấy cái lưỡi đang tránh né của cậu. Hít một hơi đầy buồng phổi cái mùi hương chỉ thuộc về đối phương, để dù hít vào hay thở ra cũng chỉ có một nguồn không khí. Nuốt vào từng âm thanh phản kháng, để nó theo huyết quản chạy thẳng vào tai.
Gã hôn cậu mãnh liệt hơn bất cứ nụ hôn nào gã từng có trước đó. Chỉ để cướp lấy hơi thở của cậu, lấp đầy hình bóng gã trong đôi mắt quật cường ấy, để rồi nếu sau hôm nay bọn họ không còn được thấy nhau thì cậu sẽ bị ám ảnh bởi nụ hôn này bằng đúng khoảng thời gian gã đã giành ra chỉ để nghĩ về cậu. Thật không công bằng nếu chỉ mình gã là người ám ảnh không buông. Hơn thế nữa, gã muốn một thứ gì đó ở chỗ cậu; gã không biết thứ ấy là cái gì, nhưng gã đã mất nó khi lần đầu nhìn thấy cậu trên chiến trường, và giờ đây gã muốn lấy lại thứ cậu đã cướp khỏi gã.
Một người hỗn loạn như Quang, hỗn loạn tới nỗi phải chạy theo thuốc súng và chiến tranh để cân bằng ngọn lửa trong tim, cuối cũng cũng tìm được một khoảng lặng. Ở đó không có bom đạn hay khói lửa, chỉ có mùi vị gây nghiện này trên đầu môi.
Cường sau khi vượt qua cơn sốc thì lập tức muốn giật người khỏi gọng kìm của gã. Cậu giằng không ra thì lập tức chọn tấn công. Cắn, cắn thật mạnh, để mùi vị của máu lấp đầy khoang miệng một lần nữa.
Quang gầm lên một tiếng, cuối cùng cũng chịu buông ra. Cậu cắn sứt môi gã, thậm chí đến đầu lưỡi cũng đang chảy máu. Không biết là do đau hay do đột ngột phải dừng môi hôn, mà gã bực bội vô cùng. Gã túm cổ cậu rồi ném người cậu văng ra góc nhà.
Cường vì loạng choạng mà ngã dúi người về phía sau. Cái khăn cậu nhét vào túi áo hơi rơi ra. Có thế thôi mà tim Cường như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Bị nói là đi xin ăn cũng được, không được lộ thư. Phải nhanh thôi, nhanh rời đi. Cậu muốn chạy kinh khủng khiếp. Chạy khỏi nơi này, chạy khỏi tên điên đang bám lấy cậu, chạy về với anh em đồng đội, chạy về với mẹ.
Gương mặt dè chừng đó rơi vào mắt Quang khiến gã nhíu mày, nhưng cũng thinh thích. Nó không thích cùng gã hôn môi, thế cũng tốt. Gã sẽ hôn cho đến khi nó không dám ló mặt ra chiến trường nữa thì thôi. Nuốt luôn cái nghĩa khí cao thượng của nó vào bụng. Chỉ cần như vậy, gã sẽ chẳng còn gì để mà phải vò đầu bứt tai suốt ngày suốt đêm. Cơn đói cồn cào trong lồng ngực cũng sẽ được đánh chén đến no nê.
“Cái vẻ mặt đó là sao? Trai tân hả?” Gã có phải kẻ đoạt được cái nụ hôn đầu ngàn vàng của tên lính Cộng đẹp như tượng này không? “Mày vác cái thân trinh trắng đến nhà thổ làm gì? Bán thân lấy chút đồ ăn kia à? Có rẻ quá không vậy?”
Gương mặt của Cường lúc xanh lúc đỏ, không biết là ngại ngùng hay tức giận. Cậu chỉ nghiến răng, không muốn đôi co với tên điên này. Giờ phút này đây, cậu chỉ muốn lao vào đánh cho thằng này một trận, xả hết những u uất khuất nhục trong lòng. Nhưng chính cậu cũng biết mình đang ở thế yếu. Trời đất, lúc nãy cậu phải cắn đứt lưỡi của nó mới đúng!
Quang quỳ một chân xuống rồi đưa tay siết lấy cằm cậu. Gã muốn nhìn nhiều nữa, gã muốn nhìn gương mặt này đỏ lựng vì tủi nhục. Khi đó liệu rằng nó vẫn có thể giữ trọn tấm lòng sắc son đầy vị tha của nó hay không? Có thể nó sẽ chờ giây phút đầu tiên để siết cổ gã. Một người con trai xinh đẹp với đôi mắt cháy sáng lửa chính nghĩa chìm xuống đáy sâu của hận thù và tuyệt vọng… Chà, thật tò mò, Quang thừa nhận gã chưa từng có cái suy nghĩ biến thái này với bất kỳ tên địch nào trên chiến trường ngoài thằng lính Cộng này. Nhưng như thế thì càng kích thích, không phải sao?
“Một lũ nông dân chân đất như bọn mày mà cũng có thú chơi Tây nhỉ? Hay là bám theo đám đàn bà ở đây?” Quang châm chọc. Dù gã chưa từng thử nhưng gã cũng biết mấy ông bà Tây có cái thú nuôi trai. Bọn họ còn thường nói cái gì mà ‘Đàn ông An Nam đẹp hơn đàn bà An Nam’. Quả đúng ha, nhìn tên lính Cộng này, Quang thấy nó còn đẹp hơn đám đàn bà xoàng xĩnh ở chốn này. “Đói như vậy thì thà mày theo t…”
Cường lập tức nhổ nước bọt. Trong tất cả các câu nói đáng khinh và tởm lợm tên này đã nói, câu nói này là thứ đáng khinh và tởm lợm nhất. Cậu sẽ tìm cho mình một chỗ để chết trước khi có suy ấy trong đầu. Nó là sự báng bổ lên các anh em tiểu đội, báng bổ lên những người đã và sẽ hy sinh vì dân tộc, lên chính người bố và anh trai đã khuất của Cường; nó trực tiếp nhổ lên công sức của mẹ cậu và lý tưởng của chính cậu. Nực cười!
Quang nghiến răng. Mẹ kiếp, đây đã là lần bao nhiêu gã làm vậy trong cái cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này nhỉ? Thằng Cộng quân đẹp mã này giống như muốn chọc điên gã vậy. Dù là thái độ hay hành động, nó đều như đang coi khinh thằng Quang này.
“Thằng đĩ đực!” Quang siết cổ Cường thật mạnh. Bàn tay gầy guộc của cậu cào lên bàn tay chai sạn của gã. Gương mặt cậu tím tái vì thiếu dưỡng khí. Quang chỉ buông tay khi gã thấy cậu như sắp lịm đi. Ánh mắt của gã sắc lạnh như một lưỡi dao.
Đột nhiên, gã túm lấy cổ tay của Cường, ghim vào bức tường phía sau. Có lẽ là gã để lộ gì đó trong ánh mắt mà tên lính Cộng đột nhiên quẫy đạp như một con thú mắc bẫy. Quang không quan tâm, gã dùng cơ thể mình để ghì cậu xuống. Tay còn lại của gã kéo lấy cái áo cậu mặc trên người. Đó là giây phút phần ngực áo của Cường bị giật phăng ra; cái khăn rằn được gấp gọn rơi ra, kèm theo đó là một tờ giấy gấp gọn…
…Một bức thư.
Trong lúc đó, cả hai người đều khựng lại; không gian gần như chết lặng. Mắt Cường mở lớn, sự cảnh giác được nâng lên cao, chỉ chực chờ một sơ xuất của gã là cậu sẽ vùng dậy. Quang im lặng, gã nhìn thấy bức thư, tất nhiên rồi. Nhưng vì một lý do nào đó, gã lại chọn vươn tay nắm lấy cái khăn rằn.
Cái khăn nhỏ bé này… nó làm Quang nhớ tới một cô gái cũng mang chiếc khăn này trên cổ, một thân ảnh dịu dàng mà bất khuất ở chính giữa nơi chiến trường đầy rẫy máu lửa và đạn bom. Nó làm gã bất ngờ khi thằng Cộng quân này cũng có một cái tương tự. Nó cũng giống gã à? Có một người con gái trong lòng. Nhưng nó chắc chắn may mắn hơn gã rồi, vì con gái nhà người ta còn tặng cả khăn cho nó cơ mà. Chỉ là không hiểu sao, cái suy nghĩ đó làm Quang thấy điên tiết vô cùng.
Gã đưa cái khăn đó ra trước mặt Cường, cười khẩy. “Có người trong lòng hả? Nhỏ đó có biết mày tìm đến chốn ong bướm này không?”
Cường siết chặt cơ hàm, không trả lời. Cậu không hiểu vì sao thằng này lại ngó lơ bức thư, nhưng cậu cũng không thể đánh liều khả năng gã thay đổi suy nghĩ. Nhục nhã cậu chịu được, tánh mạng của anh em cậu cũng sẽ gánh.
Quang vẫy vẫy chiếc khăn rằn trước mặt Cường, nhưng gã cũng để ý là cậu đang cố tình lờ gã đi. Không sao, cậu sẽ phải chú ý thôi. Gã nặn ra một nụ cười cợt nhả rồi đưa cái khăn đó dọc cơ thể của chàng trai Hà Thành. Sự nín nhịn của cậu, gã muốn xem nó có thể trụ được đến bao giờ.
“Mày làm gì?!” Cường giật nảy người khi cậu nhận ra tên lính ngụy đang cởi thắt lưng của cậu ra.
“Ngậm mồm lại. Nếu mày phát ra tiếng, tao sẽ gọi đám lính của tao ở ngoài kia vào” Quang đe dọa. Gã cũng không định làm thật đâu nhưng thằng lính Cộng này không cần biết điều đó. Gã muốn chơi cho thỏa. Vì sau hôm nay gã sẽ dứt được cơn ám ảnh khôn nguôi suốt từ trận đánh buổi trưa hôm ấy.
Cường im bặt. Cậu không biết là gã đang nói sự thật hay nói dối. Nhưng nếu là sự thật thì cậu bắt buộc phải nhịn lại. Cậu thà chết ở đây ngay lúc này nhưng cậu không thể chết khi lá thư vẫn còn ở lại. Giữa dòng cảm xúc ngổn ngang, cậu mím chặt môi, nhất quyết không để mình phát ra tiếng.
Quang cười khẩy. Nhịn đi, gã muốn xem thằng Cộng quân này nhịn được tới bao giờ. Chết, càng lúc gã càng cảm thấy thích thú trước những biểu cảm trên mặt thằng này rồi. Đôi mắt đó dù là kiêu hùng hay u uất đều thật đẹp. Gã nghĩ mình bị hớp hồn rồi.
Gã kéo quần của cậu tụt xuống, khoái chí nhìn mặt cậu đỏ lên. Gã bọc tấm khăn rằn quanh cái chỗ đàn ông của cậu và bắt đầu tuốt. Gã không có kinh nghiệm làm cái này cho ai ngoài bản thân; dù rằng gã biết đám lính dưới cấp gã cũng có những lúc giúp nhau giải quyết; gã chỉ chưa nghĩ tới có ngày gã sẽ làm chuyện này với ai đó, đã vậy là còn tự nguyện làm.
Gã ghé đầu sát vào tai Cường, thì thầm trêu chọc. “Mẹ kiếp, thế mà mày cũng lên được cơ à? Hứng lắm đúng không? Được chạm vào thế này chắc sướng lắm nhỉ. Tay thằng này không mềm như tay gái nên mày chịu khó dùng tạm cái khăn này vậy. Cũng được lắm đấy chứ, khăn của người con gái mày yêu đang làm hứng lên như một con thú động dục. Tốt nhất là mày hứng lên vì cái khăn, chứ nếu mày sướng vì tay tao thì con nhỏ đó sẽ khóc thét đấy”
Cường cắn môi của chính mình đến mức bật máu nhưng nhất quyết không để hé một âm thanh nào. Cậu nhắm chặt mắt, giống như nếu cậu làm vậy thì có thể cản được những lời lẽ tục tĩu tên lính ngụy này đang thốt ra. Cậu không muốn cơ thể cậu có phản ứng trước cái trò trêu chọc bệnh hoạn của gã nhưng cơ thể lại phản bội cậu. Cường không phải người xa lạ với khoái lạc của thân thể; dù cậu không phải kẻ ăn nằm trụy lạc nhưng cậu biết chứ, cậu cũng từng có người yêu cơ mà. Thế nên sự nhục nhã lúc này đang bủa vây và chửi rủa chính sự yếu ớt của Cường. Ghê tởm và dơ bẩn… cậu không biết cậu đang chửi gã hay chửi chính mình.
Quang càng lúc càng hứng lên. Chuyển động của tay gã càng lúc càng nhanh, hơi thở của gã càng lúc càng nặng nề. “Mẹ kiếp, mày có biết nhìn mày lúc này mê người lắm không? Nhìn mày còn điếm hơn đám đàn bà ở chỗ này nữa. Thích lắm chứ gì, đừng có chối. Mày rỉ ướt hết cả khăn rồi này. Cũng râm ran phết đấy.”
Mồm Cường lúc này toàn mùi máu, cậu nén mọi âm thanh trong cổ họng; nhất quyết không để cái nào thoát ra. Cảm giác tủi nhục gặm cắn tâm hồn cậu và ném lòng tự tôn của cậu xuống bùn, để lại một thân xác xơ đầy tội lỗi. Nhưng cậu vẫn nhịn, bởi vì đó là chút tôn nghiêm cuối cùng cậu có thể giữ cho mình. Dẫu cho loại nhục cảm khó gọi tên cứ từ từ bao trọn lấy cơ thể.
Quang cười càng lúc càng sâu. Gã thật sự nể phục thằng Cộng quân này đấy. Ngay cả lúc thế này, nó vẫn không chịu khuất phục. Gã đột nhiên muốn nhiều hơn nữa, đủ nhiều để thỏa hết cái tham vọng trong lòng gã lúc này; tốt nhất là nuốt chọn luôn người con trai này.
“Xuất ra đi chứ. Không phải sướng lắm rồi à? Mẹ kiếp, mày cứng đến cỡ này rồi. Hay là mày không thích cái khăn hả? Muốn tao chạm vào trực tiếp không? Lúc đó chắc mày thích điên luôn đấy” Quang đột nhiên cắn vào tai Cường, khoan khoái nhìn cậu oằn mình dưới tác động của nhục dục. Gã si mê nhìn ngắm gò má cậu đỏ ửng lên, hơi thở thì gấp gáp. Nếu lúc này cậu mở mắt, trong mắt cậu hẳn sẽ chỉ có gã. Duy nhất chỉ có mình Quang thôi.
Cái suy nghĩ ấy khiến gã rít lên khoan khoái. Tay gã hơn dùng lực siết nhẹ một cái và cơ thể căng cứng như dây đàn của Cường bỗng chốc đổ sụp. Trong không khí còn dư lại chút hơi nóng ngồn ngộn và âm thanh thở dốc dồn dập.
Quang bật cười. Gã đưa bàn tay dính nhớp của mình lên trước mặt Cường.
“Hư quá”
Notes:
Mọi người tham gia nhóm discord để đu Quang/Cường với tui nha, cho những bạn đủ 18 tuổi nhé:
https://discord.gg/5TEmvqVK
Chapter 3: Tách
Notes:
Hết lứng rồi, quay về hiện thực đi
Chapter Text
Cường cuộn người lại, mặc kệ cho tư thế hiện tại của cậu khiến cho từng khớp cơ căng cứng như muốn đứt lìa. Nếu như không phải tay cậu vẫn còn bị giữ trong gọng kìm của Quang thì có lẽ lúc này cậu sẽ ôm siết bản thân, giống như thể làm vậy thì cậu sẽ có thể trốn chạy khỏi hiện thực, giống như cậu có thể siết chết cái cảm giác tủi nhục đang ăn mòn tâm trí. Dư âm của khoái cảm là một loại râm ran lan tỏa trong từng mạch máu và Cường chỉ muốn lấy dao chặt hoặc lấy gậy đập nát nó để cảm giác ấy ngừng lại; có thể là cào đến rách làn da bẩn thỉu cậu đang đeo lên người.
Từ những tiếng thở dốc dồn dập, một tiếng thét gào xé toạc họng cậu mà xông ra. Âm thanh ấy vang vọng trong bốn bức tường cho đến khi nó chỉ còn là thứ âm thành khàn đặc, đau đớn, run rẩy. Từng giọt mồ hôi lăn dài trên vầng trán lạnh buốt. Làn da vốn ngăm đen của người lính nơi sa trường giờ nhợt nhạt đến mức gần như lên cơn sốt. Cơ thể vốn chẳng hề nhỏ bé đó co lại, yếu đuối, mỏi mệt, tê liệt, thảm hại.
Quang còn chưa hết sốc sau tiếng hét của tên lính Cộng thì gã lại một lần nữa sững người khi nhìn bờ vai của cậu run lên bần bật. Cậu…khóc à?
Suy nghĩ đó khiến gã giật nảy mình. Gã lập tức buông cậu ra giống như làn da lạnh lẽo của cậu khiến gã bị bỏng. Càng bước lùi, gã càng nhìn được rõ hậu quả cho hành động của mình. Điên mất rồi! Gã điên mất rồi! Say đến điên! Thứ men rượu lúc trước còn chạy quanh đầu lúc này lại bay biến, chỉ để lại một hiện thực kinh hoàng mà Quang phải đối mặt.
Trong hơn hai mươi năm cuộc đời, đây là lúc gã cảm thấy buồn nôn với chính bản thân nhất.
Quang không phải một kẻ hèn nhát, nếu có thì gã đã không xông pha trận mạc. Gã càng không phải một kẻ hèn hạ, gã sẽ không dùng chiêu trò bẩn thỉu chỉ để đạt mục đích. Gã cũng không phải một kẻ thấp hèn, không thể chấp nhận nổi hậu quả của việc mình đã làm.
Nhưng vào giây phút đó, gã hèn kinh khủng khiếp.
Hèn tới mức gã chỉ biết quay đầu, gần như chạy khỏi căn phòng ấy, ngay cả cái gan quay đầu lại nhìn cũng không có.
___________________________
Giây phút thằng ngụy đó chạy đi, Cường từ bật khóc chuyển sang bật cười, một nụ cười cay đắng đến nát ruột nát gan, nó là sự khinh rẻ mà chính cậu cũng không biết nó dành cho ai. Cậu cười sằng sặc, cười đến nỗi hơi thở trong buồng phổi bị rút hết ra ngoài, đọng lại trên bờ mi rồi chảy xuống gò má như những hạt sương đêm. Cậu cười cho đến khi lồng ngực bỏng rát và cơn đau quặn thắt ruột gan áp đảo cả nỗi đau giằng xé trong đầu.
Cậu không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua kể từ khi cậu bị kéo vào căn phòng này. Khi cậu bước vào, ánh trăng còn treo chưa cao; giờ đây nó vẫn chỉ lủng lẳng ngang bầu trời thôi, nhưng cậu thì không thấy ấm. Đám cảm xúc ngổn ngang trong đầu như một cơn sương giá, quét qua mảnh vườn trong tâm hồn Cường và để lại sự quạnh hiu vô tận.
Cường đứng dậy. Khi cậu nhìn quanh căn phòng, thứ đầu tiên cậu bắt gặp là hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Bằng sự kích động của một chàng trai trẻ khi thấy mình ăn mặc thiếu chỉnh tề trong một dịp quan trọng nhất đời, cậu vội vã cài lại từng cái cúc áo, cho đến tận nút cao nhất, thậm chí là sơ vin và chỉnh lại đầu tóc. Cậu bước đến phía gương rồi nhìn thấy sự trống rỗng đứng mặt đối mặt với mình. Cậu nhìn hoài, nhìn mãi, rồi cuối cùng nở một nụ cười.
Nó méo mó, vặn vẹo và chẳng có gì là vui tươi.
“Không được rồi. Không được rồi. Không được…” Cậu lẩm bẩm. Như một con sóc nhỏ lượn quanh căn phòng cho đến khi cậu tìm được cái bọc bánh đã bị vứt ngổn ngang một góc. Cậu nhặt từng cái lên, đặt chúng cẩn thận lại với nhau rồi lại bọc lại tiếp. Khi nhìn đến chiếc bánh oản bị cắn dở, cậu khựng lại. Tay cậu siết hơi mạnh, miếng bánh vỡ ra rồi rơi xuống sàn. Cậu nhìn đám vụn bánh rồi thản nhiên gói đống bánh còn lại vào bọc, rất cẩn thận. Để lần này không bị rơi ra nữa.
Cậu nghĩ đến anh em trong đội đang đợi cậu về. Cậu nghĩ anh Tạ sẽ cười khằng khặc khi thấy quà cậu đem về, rồi nghĩ đến anh Sen, thằng Hải, thằng Bình… thằng Tú nữa, đem bánh oản về cho thằng Tú. Bây giờ cậu chỉ cần mang thư cho cấp trên rồi có thể về với đội, về giúp anh em xây thành đắp đất, về cùng mọi người chiến đấu, về…cậu phải đi về…
“Bức thư… Bức thư…” Cường nhìn quanh. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng cậu với suy nghĩ thằng lính ngụy đã cầm thư đi rồi. Cậu không biết, cậu không thấy, nó rời đi, nó có cầm gì không?
Nó có đi chưa?
Nó đang chờ cậu ra ngoài à?
Nó đang… nó…
Nó đây rồi.
Bức thư.
Nằm lăn lóc một bên như thể nó chỉ là một mảnh giấy vụn chẳng hề quan trọng. Nhưng nó quan trọng chứ, quan trọng lắm, Cường phải đi xa tới vậy là vì bức thư này mà.
Cậu cầm bức thư trong tay, hết vuốt phẳng rồi lại chà chà như thể sợ giấy dính bẩn. Phải đến khi lá thư trong tay ấm lên vì ma sát quá nhiều, cậu mới yên tâm cất thư vào trong túi áo. Lần này, chắc chắn sẽ không để nó rơi ra nữa.
Đến cuối cùng, gói bánh trong tay, thư trong túi, Cường quay sang nhìn gương, nụ cười của cậu lúc này lại tươi sáng hơn một chút. Chút ánh dương le lói nơi chân trời bỗng giấu mình sau rặng mây xa khi ánh mắt cậu rơi về phía cái khăn rằn. Nó chỉ yên lặng nằm đó giữa bụi bẩn và sự quạnh hiu; một phần trong Cường muốn để nó lại đó, ném nó qua đầu như một bản nhạc đã hoen mực - giữ lại cũng chỉ là minh chứng cho sự bất cẩn.
Nhưng rồi cậu lắc đầu. Đây không phải khăn của cậu. Đây là khăn của cô lái đò, người đưa cậu qua dòng Thạch Hãn, nó là lời hứa rằng cậu sẽ đích thân trả lại cô ấy ngày thành công cập bến đò…dù bây giờ nó là một kỷ niệm đã bị ô uế. Mà cậu đã hứa rồi, không thể thất hứa với con gái được, cậu sẽ mang khăn về rửa sạch rồi… trả lại người ta.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Cường cũng chần chừ một lúc trước khi cúi xuống nhặt khăn. Tay cậu chỉ vô tình chạm phải một thứ gì đó dinh dính mà cậu đã suýt ném cái khăn đi. Cuối cùng thì cậu gấp gọn khăn, cầm nó trong tay như thể cậu không biết cậu có thể cất nó vào đâu. Chẳng có nơi nào là phù hợp. Thôi thì cứ cầm tay. Cũng đâu có chết.
Cường nhìn bản thân trong gương, lại nhìn tấm khăn giờ đã quá đỗi lạc quẻ. Cậu tặng cho bản thân một nụ cười nữa trước khi bước về phía cửa. Cậu âm thầm chú ý coi có ai ở đoạn hành lang bên ngoài phòng không, chỉ khi cậu chắc chắn là không có thì cậu mới đi ra. Lại men theo cái lối hẹp ở ngõ sau mà rời khỏi khu nhà thổ.
__________________
Hoàng đứng đợi ở chỗ đậu cái xe Jeep quân sự. Anh nhìn đoàn người ra ra vào vào cái chỗ nhà thổ thì cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều. Con người ai chả có nhu cầu, thời nào cũng vậy thôi. Đến cả Trung úy Quang cũng đang nán lại đôi chút cơ mà. Anh thì không cần lắm dù nhu cầu thì cũng có; chẳng phải là đang giữ mình cho vợ ở nhà đâu, anh cưới được người ta có hai ngày chứ mấy, nhớ tên là nhiều rồi. Chỉ là không có tâm trạng. Sau khi Trung úy xong việc, anh định chở người ta về căn cứ rồi lén lôi vài chai bia qua tìm thằng Tâm.
Anh không hiểu sao thằng bạn mình lại có ý đào ngũ, chỉ vì được tha à? Nghe thì cảm động thật đấy. Thằng Tâm cũng là người dễ bị tình cảm chi phối nữa. Nhưng anh nghĩ một phần là do cảm giác ở dưới họng súng của kẻ thù, nếm được cái chết trên đầu môi rồi lại thoát được trong gang tấc; đã thế lại còn được tha vì đối phương là một kẻ vị tha đến ngu ngốc nữa chứ. Cái suy nghĩ là bọn họ ra chiến trường nhưng có thể chết vì cái gì đó đáng giá hơn, cao cả hơn, kể cũng hài. Hầu hết anh em trong đội của Hoàng là lính ăn tiền, nhập ngũ để hưởng đãi ngộ tốt chứ cũng chẳng mấy ai là để ý dăm ba cái thằng ngồi bàn giấy chỉ tay năm ngón. Làm lính mà, không chết nay thì chết mai; lo sao được chuyện quốc gia đại sự.
Mạch suy nghĩ của gã bỗng chốc bị cắt ngang khi từ nơi góc mắt, Hoàng bắt gặp một hình bóng quen thuộc. Quen lắm chứ, chỉ mới trưa hôm qua thôi, bóng lưng đó đã ban phát lệnh đặc xá cho thằng bạn cùng quê của anh mà. Tên lính Cộng! Có phải nó không? Sao nó lại ở đây?
Mắt thấy thằng đó sắp đi lẫn vào đám đông, Hoàng định đi theo. Nhưng anh còn chưa đi được ba bước thì vai anh bị một bàn tay giữ lại. Theo thói quen, anh đưa tay đến khẩu súng ở thắt lưng. Ngay giây sau, anh đã bỏ tay ra khi nhìn thấy người đó là Trung úy Quang. Mặt gã xanh như tàu lá chuối, giống như bị bệnh.
“Anh hai, anh có chuyện gì không anh hai? Sao môi anh…” Trên môi gã chắc chắn là vết máu. Hoàng lập tức nghĩ tới thằng Cộng quân; vậy là đúng là nó à? Hai người bọn họ gặp nhau à? Đánh nhau à? Nếu thế thì…
Dòng suy nghĩ cùng câu nói ở cửa miệng đều bị chặn đứng khi Quang siết lấy tay Hoàng. Vẻ nôn nao trên mặt gã không giảm, nhưng có vẻ là bình tĩnh hơn. Gã chỉ gằn giọng rồi ném ra một câu. “Về. Về căn cứ”
Hoàng bất ngờ. Về căn cứ luôn á? Thế còn thằng… Có lẽ là có gì trên gương mặt cương quyết của Trung úy Quang, Hoàng hơi khựng lại, rồi anh gật đầu nhận lệnh. Dù sao thì anh cũng nợ không chỉ một mà tận hai con người trên mảnh đất này.
Mẹ chứ, thằng Tâm phải mời anh chầu rượu đấy.
Quang lên xe. Trong tiếng động cơ xe và tiếng của dòng người hỗn tạp đằng xa, gã quay đầu nhìn về phía đám đông. Lẫn đâu trong đó là một bóng lưng gã không dám nhìn nhưng không thể làm ngơ. Trong một thoáng lướt qua, gã nghĩ mình đã nhìn thấy cậu, nhưng có lẽ không phải. Thở dài, gã quay đi, tập chung vào con đường mà gã đang hướng tới. Bỏ lại phía sau là một lối mòn dẫn người đi.
________________________
Cường ra điểm hẹn ở chùa Long An, ngay gần sông Thạch Hãn. Nơi này bị bỏ hoang rồi, quá gần nơi trận địa. Nhìn những chỗ đổ nát của chùa, có nơi còn có vết đạn, Cường cảm thấy chiến tranh đã tàn phá quê hương cậu đến mức nào; đến cả nơi chùa chiền linh thiêng cũng không tránh được khói mù lửa cháy. Có lẽ là sau chiến tranh, các sư thầy sẽ về chùa. Hương lễ sẽ át khói pháo, tiếng chuông chùa thay tiếng bom nổ, và dòng người về đây sẽ tưởng nhớ cho những anh em đã ngã xuống. Cường nhìn quanh, tìm bó hương, cậu không có diêm nhưng cũng muốn thắp một nén. Bình thường cậu chẳng phải người quá thành tâm cúng bái gì đâu. Nhưng có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Cậu nhìn quanh, tìm không thấy bó hương nào cả. Đang loay hoay không biết làm gì thì một đồng chí ở tiểu đoàn 2 gọi Cường. Cậu chỉ đành cất cái nguyện vọng ấy trong đầu, hứa hẹn sau chiến tranh sẽ quay lại đốt hương.
Bóng trăng phủ lên mái chùa, len len ngả mình bên bậc thềm, chờ cho sớm mai hoàng hôn ló rạng.
Chiến sĩ đồng chí Lâm đưa cậu men theo bờ sông Thạch Hãn, đi về phía bến đò. Trên đường đi, có nhiều lúc đi qua điểm cắm quân, thấy các anh em từ tiểu đoàn, tiểu đội khác đang bận luôn chân luôn tay, cậu cũng muốn vào giúp. Nhưng khi họ biết cậu là người đi tin thì ai cũng đuổi cậu ra bến đò thật nhanh. “Muốn giúp thì bảo vệ lòng Thành Cổ cho bọn này. Bảo vệ xong thì ra giúp bọn này thu quân” Nghe thì hay nhưng hẹn vậy xa quá, biết bao giờ giúp được nhau.
Nghĩ đến lá thư còn trong ngực áo, Cường lại cắm đầu cắm cổ mà đi.
Đi đến bến sông, lại là con đò cũ ấy. Đồng chí Lâm đưa tay nghiêm chào, Cường đáp lại. Thế là người lính ấy rời đi, bỏ lại cậu cùng với bác lái đò.
Người lái đò đêm nay là một bác trai đầu ngả sắc chiều tà. Thế cũng tốt, Cường không biết cậu sẽ phải phản ứng thế nào nếu gặp cô lái đò hôm đó. Việc đối mặt với cô giờ như một nỗi hổ thẹn. Tức ghê, cậu có hẹn với người ta mà giờ gặp cũng không dám.
Dòng Thạch Hãn nước chảy đôi bờ vẫn êm như đêm đầu cậu cùng anh em qua sông. Lần này có mình cậu trên ghe, còn bác lái đò thì nhanh tay chèo giữ màn đêm tối như mực. Hình như phía xa cũng có người chèo đò, không biết là đưa bao nhiêu người lính bị thương rời Thành Cổ. Chắc giờ có dưới dòng có nhiều người lắm, dù đang bơi trên mặt nước hay chìm dưới đáy sông.
Cường nhìn xuống mặt nước. Cậu nhớ đêm cậu cùng anh em vượt sông vào thành, mới có một tháng đây thôi. Đêm đó pháo nổ, mặt nước đỏ một màu máu, bên cạnh những người vội vã bơi về bờ là những anh em đã ngủ mãi. Mà bây giờ, mặt sông lại trong, dòng nước từ thượng nguồn chạy ra biển lớn cuốn trôi đi đau thương ngày đó, để lại tiếng rì rào an ủi, cũng để xác người hòa mình với quê hương.
Dòng nước mát lành như có thể rửa trôi mọi thứ. Cường vô thức nghiêng mình, cậu siết tấm khăn rằn trong tay. Khẽ thôi, cậu hơi nhúng nó vào dòng chảy của sông, để nó được gột rửa. Cúi người, nhấn sâu hơn nữa, đến mức cậu như ngã khỏi con ghe, được dòng nước lạnh lẽo ôm vào lòng. Bên tai không còn những tạp âm hỗn loạn mà chỉ còn tiếng nước siết, cả cơ thể chìm nghỉm, dòng nước cuốn sâu vào tâm hồn.
Nhưng gập người như vậy, ngực Cường chạm hẳn đến bọc bánh cậu để trên đùi. Như bừng tỉnh, cậu giật người ngồi dậy. Tay không cầm khăn vọt lên sờ bức thư trong ngực áo. Vẫn đây, vẫn đây. Tay còn lại của cậu run lên vì bị ngâm trong dòng nước lạnh, cái khăn ướt sũng trong gió đêm lại càng như cắt vào da. Cường nhìn tấm khăn rồi thở dài. Sau khi vắt khô, cậu sẽ gấp nó lại rồi về cất trong ba lô. Hết chiến dịch đem trả người ta thôi.
Chiếc ghe vừa cập bến là Cường đứng dậy ngay. Cậu chưa kịp chào bác lái đò đã đẩy ghe rời bến. Cường siết chặt tay rồi đi về bờ. Ở đó có một đồng chí chỉ huy đang chờ sẵn. Lúc thấy cậu, mặt anh giãn hẳn ra. Có lẽ cậu về muộn nên anh lo dọc đường không thuận lợi. Hai người cùng nhau đi vào hầm ở trung tâm, vừa là để đưa thư, vừa là để báo cáo.
Khác với lần trước, khi các cấp chỉ huy họp, lần này ở bàn chiến lược có ba người thôi. Cường thấy Trung úy Trần Thành, Bác sĩ trạm trưởng Lê và Đại tá Hoàng Thiện - Chính ủy mặt trận Thành cổ Quảng Trị. Cậu nghiêm mình chào rồi lấy thư đặt lên bàn. Cậu hơi khựng lại khi Trung úy Thành hỏi cậu là chuyến đi có gặp rắc rối gì không nhưng cũng chỉ báo cáo rằng mọi thứ đều thuận lợi.
Điên thật, cậu nêu báo cáo là cậu bị địch phát hiện. Nhưng điều đó đồng nghĩa là cậu phải giải thích lý do cậu có thể rời đi mà không bị bắt. Một góc hèn nhát và tủi nhục trong tâm trí cứ thì thầm bên tai là lờ nó đi. Càng ít người biết càng tốt không phải sao. Một người trong một đêm chỉ có thể mơ một giấc mơ. Nếu chiến trường là ác mộng, thì nó hẳn sẽ lấn át mọi cơn ác mộng khác.
Không có việc gì, Cường được chỉ huy cho về trạm nghỉ ngơi. Trước khi đi cậu có muốn để lại một phần bánh mà cậu đem về cho các anh nhưng chú Thiện bảo cậu mang hết về cho anh em. Chắc chú lại coi cậu như thằng bé ngày nào ngồi phòng khách lúc bố mẹ và chú nói chuyện. Đã ra đến chiến trường, cậu muốn được nhìn nhận là một người lính; chỉ là trong đêm nay, một chút quan tâm nhỏ cũng khiến cậu cảm thấy nhỏ bé.
Cường rời đi. Phải đến khi đứng trước trạm nghỉ của đội mình, cậu mới thấy áp lực của nhiệm vụ ngày hôm nay hoàn toàn tan biến. Cậu chỉ mới đi đến khúc rẽ, thằng Tú đã nhảy chồm lên người cậu, đu như một con khỉ.
“Anh Cường! Anh Cường! Anh về rồi hẻ! Anh về muộn thế” Giọng thằng bé cứ thoăn thoắt như tiếng bi ve.
“Sao còn chưa ngủ? Phải đứng gác à?” Cường bật cười, cũng không đẩy thằng bé xuống mà đưa tay giữ chân thằng nhỏ, cõng nó trên vai để đi vào phía trong.
“Ngủ chi răng? Bọn nó mà lại tấn công, thì lấy thời gian mô mà lao ra. Riết rồi mốc hết cả mắt. Mấy thằng cặm cụi cả buổi mới đắp được như ni” Cái giọng khàn khàn của anh Tạ vang lên ngay khi cậu bước qua cửa.
Thằng Hải và thằng Bình chạy ra đón cậu, còn anh Sen thì ngồi giữ súng, mắt vẫn còn nhìn ra ngoài như chờ có địch là anh lao ra. Nhưng mà cậu đi vào, anh cũng cười coi như câu chào.
“Anh ra chi mà chừ mới về. Anh Tạ kiêu cả bọn ăn nhín che anh phần cơm. Còn có bao lăm. Bất quá còn có đồ vô bụng” Thằng Hải vừa nói vừa lôi ra một nắm cơm khô với muối.
“Ai trời lại phần cơm cho người đi ra ngoài làm gì cho khổ” Cường cười cười rồi nghiêng người cho thằng Tú nó xuống. Cậu rút bọc bánh trong áo ra rồi gọi thằng Bình. “Ê mày, ra giới thiệu đặc sản quê mày kìa”
Thằng Bình nhìn thấy bọc bánh thì sáng mắt. Tay nó thoăn thoắt bởi bịch ra để xem bánh bên trong “Uây, bánh ít! Tu huýt! Còn cả bánh chì với bánh tét! Mày qua chợ hay sao đó? Lấy tiền đâu mua vậy mày? Từ hồi bố mẹ đưa tao ra Bắc, tao đã không thấy mấy bánh này rồi”
Không có dao đũa hay thìa, cả bọn đúng chỉ có cầm tay ăn. Mấy cái bánh, sang nhất là nhân đậu xanh, cũng chỉ đủ cho mỗi người ăn một hai miếng cho biết vị, chẳng được nhiều. Anh Tạ chia ra cho mỗi đứa một miếng bánh tét. Bánh chì mỗi người một miếng là hết, bánh ít thì như tên, ít hơn, chắc chỉ một cạnh là hết bánh. Nhưng thôi, cho biết vị mà, thế là quý lắm rồi. Nhiều người còn không có mà ăn.
Thằng Bình bảo cái bánh tu huýt gì gì đấy bảo quản được lâu hơn nên mấy anh em lại nhất trí để lại ăn sau. Cho có cái thức quà sang ăn sáng cho sướng cái mồm.
Khi chia đến cho Cường, cậu chỉ cắn miếng bánh tét, mấy cái còn lại thì để hết cho anh em. Anh Sen có hỏi cậu sao không ăn thì cậu chỉ đáp qua loa là ăn rồi. Nhưng ăn đâu mà ăn, nghĩ thì thèm thật đấy nhưng Cường lại không có tâm trạng ăn mấy cái bánh ấy chút nào. Cậu chỉ ngồi ăn nắm cơm muối anh em để dành, cảm thấy thế này là ngon lắm rồi.
Thằng Tú cứ ai đưa bánh vào tay là bỏ mồm ăn luôn. Ăn khoan khoái lắm. Không biết là nếm ra cái gì không nhưng cứ dứt mồm là khen ngon. Thậm chí là suýt nghẹn nhưng vẫn cười khì khì. Cường vẫy vẫy tay gọi thằng bé ra, rồi lấy cái bánh oản đưa cho thằng bé.
“Uây anh! Còn bánh gì nữa vậy? Trắng trắng như bột á. Thơm thế” Thằng nhỏ cầm cái bánh oản nhìn tới nhìn lui, hết ngửi ngửi lại ngắm ngắm.
“Bánh oản. Bánh ngọt mà ăn khô nên ăn miếng nhỏ thôi” Cường bẹo má thằng nhỏ. Cậu bật cười nhìn mắt thằng bé sáng lên như sao rồi xoa đầu thằng nhỏ.
“Anh ăn đi nè anh” Tú bẻ một miếng bánh oản định đưa cho Cường.
Cường nhìn miếng bánh oản, cảm giác nôn nao lại trào lên đến cổ họng. Cậu quay đi, ném ra một câu từ chối rồi vội vàng đi ra ngoài, bỏ lại thằng Tú ngơ ngác nhìn theo. Mặt cậu tái nhợt, cảm giác mồ hôi lạnh lại lần nữa thấm đẫm hai bên thái dương, tay cậu run bần bật không thôi.
Bình nhìn cậu rời đi, mắt có thoáng suy tư.
Chapter 4
Notes:
Sorry vì chap này mất hơi lâu để viết. Mưa gió bão bùng nên tôi lăn ra ốm mấy mấy hôm. Nếu có lỗi gì mọi người nhắc tôi nha.
Tình tiết chap này còn chậm lắm, một vài chap nữa mới đẩy được. Nếu mọi người không ưng thì cmt để tôi đẩy nhanh
(See the end of the chapter for more notes.)
Chapter Text
Dù đi xa tới đâu, ta vẫn cùng nhau đứng dưới một bầu trời.
Cường đã đọc câu đó trong một cuốn sách ở thư viện trường đại học. Cậu không nhớ được tên của cuốn sách lẫn chủ đề của nó, nhưng cậu nhớ đúng một câu đó. Cậu nhớ mình đã đưa tay ra và vuốt ve đúng một dòng trước khi gấp cuốn sách ấy đặt lại kệ. Cậu thích nó như thể cậu thích mấy miếng ngô non trong đĩa rau xào; chỉ một phần thôi, không phải tất cả, nhưng đủ để cậu yêu thích và nhớ mong mãi. Rằng trong một khoảnh khắc lướt qua, quá nhanh để ta nhớ xem ta đang ở đâu giữa những ngã tư đường đan chéo nhau, có một giây phút chậm thật chậm nhưng khiến ta nhận ra cuộc đời này cũng thật tươi sáng.
Cường đã đem câu nói đó gói vào trong hành trang ra trận. Vì người ta nói chiến tranh là địa ngục trần gian… Họ sai đấy. Địa ngục là địa ngục, chiến tranh là chiến tranh. Không có người vô tội ở địa ngục, không có bất công, không có cái chết nào là không có lý do. Chiến tranh tàn khốc hơn địa ngục nhiều. Cậu mới ở cái đất này được tròn một tháng thôi nhưng đã phải thấy quá nhiều người vô tội, người tốt, đồng bào, đồng đội, anh em… họ ra đi trong vô nghĩa. Vì cái gì? Vì lòng tham của những kẻ chỉ tay năm ngón ở phía bên kia bán cầu. Cái sự thật đáng phỉ nhổ đó khiến Cường bám víu vào câu nói kia càng ngày càng chặt.
Cậu bám víu vào vầng trăng.
Vì dù ta đi xa tới đâu, ta vẫn ở cùng nhau dưới một bầu trời. Dù cho Cường đang ở nơi tử địa, nơi màn đêm được thắp sáng bằng bom pháo, nơi tiếng gào khóc khiến cho vùng đất này không thể ngủ yên… cậu cũng đang đứng dưới cùng một bầu trời với mẹ cậu. Rằng đâu đó ở chân trời xa, cũng dưới bầu trời đêm và ánh trăng này, mẹ cậu cũng đang thao thức. Có thể bà đang ngồi bên bậu cửa sổ (còn Cường ngồi bên đống đổ nát của Thành Cổ), bà đang nhìn ánh đèn đường (còn cậu nhìn những đụm lửa cháy) hay cảm nhận không khí lạnh đêm về (nơi này cũng lạnh, lạnh lắm). Dù cách bao xa, hai mẹ con cậu cũng đang đoàn tụ dưới ánh trăng.
Bởi vì chiến tranh tàn nhẫn. Tàn nhẫn đến nỗi ngay cả ‘lý tưởng’ và ‘yêu nước’ cũng chỉ dừng lại trong những câu nói. Có phải Cường hèn nhát lắm không khi có những đêm cậu nghĩ tới việc chạy về với mẹ? Cậu muốn được mẹ ôm vào lòng, xoa đầu và hôn lên tóc, thì thầm rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn; và rằng mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng thoáng qua.
Nói thì nói vậy, nhưng làm sao Cường về được chứ. Ngay từ giây phút rời đi, cậu đã chuẩn bị tâm lý để không trở về. Kể cả khi một ngày mai, cậu có ngồi lên chuyến tàu đưa cậu về Hà Nội, về bên mẹ, cũng thật khó để nghĩ là cậu sẽ rời xa mảnh đất này. Cậu sinh viên ngày đấy đã để lại quá nhiều giữa những khoảng đất bùn Thành Cổ; mẹ cậu tiễn con đi và đón về một người lính.
Cậu không thể trở về, cũng không thực sự muốn trở về.
Cậu chỉ có những phút yếu lòng.
Như đêm nay thôi, cậu tìm đến một góc và ngồi xuống. Trái tim cậu than khóc những điều mà tâm trí coi là một bản nhạc; ánh trăng im lặng phủ lên người thay cho cái ôm. Cường lại mở cuốn sổ nhỏ của cậu ra, chờ đợi mạch cảm xúc cất lên một khúc ca nào đó. Cậu ngồi đợi như thế, đợi mãi, đợi mãi… nhưng không một nốt nhạc nào vang lên.
Một lúc sau, thằng Bình đi đến ngồi cạnh cậu. Nó cũng cầm cuốn sổ da mà bình thường nó hay hì hục ngồi vẽ. Hai người cứ im lặng ngồi cạnh nhau như thế, không ai nói câu gì, không vỗ về ủi an, không giãi bày tâm sự. Hai người, một người học thanh nhạc còn một người học mỹ thuật, hai con người mộng mơ nhất của tiểu đội, cùng nhau thao thức một đêm.
=========================
Khi chiếc xe jeep dừng lại trong khu vực đỗ của căn cứ, Quang và Hoàng đều không vội đi xuống mà ngồi trên xe thêm một tẹo. Cả chặng đường đi, Quang hoàn toàn giữ im lặng nên Hoàng không tiện mở lời. Anh tất nhiên biết là chỉ huy của mình có một sự để tâm không nhỏ dành cho tên lính Cộng kia, và việc gã sẽ thả người đi thì cũng không phải không thể. Anh chẳng có ý tọc mạch gì đâu, rốt cuộc cũng chẳng phải chuyện của anh. Biết càng ít lại càng hay.
“Anh hai, em đi vào trước.”
“Ừ”
Đó hẳn là thanh âm duy nhất Quang thốt ra kể từ khi lên xe. Gã cũng không để ý khi Hoàng rời đi mà chỉ im lặng ngồi đó dưới cái lườm sắc lạnh của ánh trăng. Đâu đó trong tâm trí, gã thầm hi vọng là gã đang say; tốt nhất là say mèm. Say đến khi đầu óc mụ mị và không biết được bốn phía mây trời.
Vì tỉnh táo là một hình phạt.
Nó giống như việc gã đã cầm cọ vẽ trong cơn say và bôi lên bức tường của suy nghĩ một bức tranh lem nhem, loang lổ những mảng màu không đồng nhất. Đỏ từ máu, nâu từ đất, đen từ tro, trắng từ bột, và xanh… xanh từ màu áo. Chúng đan vào nhau giữa những nét nguệch ngoạc đầy vùng vẫy và hòa tan trong những xoáy ốc sâu hun hút. Để rồi khi cơn say trốn mất, gã bị bỏ lại giữa những vệt màu hoen ố trên đôi bàn tay. Sự tỉnh táo quay về và bắt gã phải đối diện với những hành động của mình; một tác phẩm của hiện thực. Gã nhìn thấy một ánh mắt. Nó ghim vào giữa bức tranh và khiến cho mọi suy nghĩ của Quang phải xoay quanh nó.
Gã vò đầu bứt tai, như thể làm thế thì gã sẽ bình tĩnh hơn được chút nào (Không có tác dụng đâu). Gã đã dành quá nhiều suy nghĩ, quá nhiều sự ám ảnh, trong một khoảng thời gian quá ngắn, chỉ cho một người. Giờ thì hay rồi, gã đã thành công lưu lại vết sẹo để đời cho cả hai. Cái suy nghĩ gã sẽ gặp lại thằng lính Cộng đó ở chiến trường khiến lòng Quang nổi lên hai dòng cảm xúc trái ngược. Một mặt, gã không muốn gặp lại nó; vì chẳng ai lại muốn nhìn thấy hậu quả cho hành động của mình. Gã lần đầu tiên nhận ra mình cũng có thể hèn nhát đến vậy. Nên mặt còn lại… Quang vẫn muốn gặp thằng lính kia. Điên chưa! Không phải việc không phải thấy nó nữa sẽ hơn à? Nó chắc bị gã chơi cho một phen xám hồn luôn ấy chứ; nếu nó muốn đào ngũ, rời khỏi chiến trường để trốn, thì cũng khó trách luôn. Chỉ là gã không muốn cái ấn tượng của người con trai đó về mình sẽ mãi mãi được nhớ đến như một vết nhơ. Nếu ngày mai ra chiến trường, gã muốn họ được gặp lại. Để làm gì? Xin lỗi? Đánh nhau? Hay chỉ là nhìn xem nó thế nào? Không phải cái đầu đầy men say của gã đã thay gã quyết định rồi sao? Gã đáng ra phải thỏa mãn được cái ám ảnh trong lòng rồi chứ? Vậy tại sao đến bây giờ tâm trí gã vẫn còn gào thét, trái tim gã còn thắt lại… tại sao Quang không thể buông tay?
Không nghĩ nữa… gã thở dài… không nghĩ nữa.
Ánh mắt đó vẫn còn, gã có cố cũng chẳng nghĩ được gì đâu.
Quang cuối cùng vẫn đứng dậy và đi về buồng ngủ của mình. Gã thay đồ, tắm rửa và leo lên giường. Đâu đó ngoài khung cửa sổ, ánh trăng ghé đầu nhìn xuống, như một người chứng kiến thầm lặng.
Gã cứ thế thao thức suốt một đêm.
=====================================
Sáng hôm sau, khi mặt trời lên cao, Thành Cổ Quảng Trị vẫn tất bật chuẩn bị cho những trận đánh chắc chắn sẽ tới. Thằng Hải lại đi xuống kiểm tra cái mạch cống ngầm; dù có vẻ là lối đó có ích thật, nhưng cấp trên yêu cầu phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho quân ta nên thằng Hải nó rảnh lúc nào là chạy xuống đó miết. Nó muốn xem hết các lối, có rẽ khúc nào, lộ khúc nào hay có tuyến nào bị chặn không. Các anh em đội hai và ba cũng giúp lấp mở cái tuyến đi dưới đó. Thế cũng tốt, có lối đi an toàn rồi, các anh em lại sống thêm được vài người.
Cường cũng không biết ông Sen chạy đi đâu, nhưng có lẽ là lại đi quanh khu vực quan sát gần sát bờ thành. Ông ấy dạo gần đây lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác như vậy. Trước đây thì cũng có rồi nhưng dạo đây thì càng lúc càng gay gắt. Bữa trước có buổi ông ấy còn gắt lên với thằng Tú vì nó ôm súng ngủ quên giữa chiến hào. Thôi thì ông ấy là đặc công, kinh nghiệm cao hơn nên chú tâm hơn cũng là khó tránh.
Anh Tạ bữa nay dẫn thằng Tú xuống bờ sông để nhận quân lương và hỗ trợ vận chuyển đồ tiếp tế. Chắc giờ thì hai người họ cũng về rồi ấy. Thằng Bình thì đi giúp anh em đắp đất quanh chiến hào. Nó có vẻ là quen hơn với mấy việc quanh quân doanh rồi, chỉ là nó vẫn còn xám ngoét mỗi lần phải giúp chôn cất những anh em đã ngã xuống. Cường cũng thế thôi. Cái việc đó thì ai mà quen cho nổi.
Cường đứng ở chốt trực và xem động thái ở phía xa. Cả sáng hôm nay, đều không thấy quân địch tiến vào gần Thành cổ. Các đại đội ở ngoài thành cũng không bắn pháo hiệu, nên có thể là địch chưa tấn công. Nhưng cũng không chắc được, suốt một tháng nay bọn nó tấn công không biết bao nhiêu cuộc, sự im lặng có khi cũng không phải điềm lành gì. Cấp trên cũng không có thông báo gì thêm kể từ khi Cường mang thư về, nên dù nội dung trong đó là gì, chắc cũng không ảnh hưởng đến cục diện chiến trường trực tiếp. Nếu mà có gì, Trung tá Thành đã báo sớm rồi.
Trời gần trưa, thằng Vũ đội 2 lên thay ca với Cường. Cậu chào người ta một tiếng rồi đi xuống xem mấy anh em ở dưới có việc gì cho cậu làm không. Đi đến chỗ anh em đang đắp bờ tường, cậu thấy anh Tạ và thằng Tú đã đang phát cơm cho mọi người rồi. Thấy cậu đi tới, thằng Tú hô lên.
“Anh Cường! Lại ăn anh ơi! Cơm hôm nay còn có muối tro đó!”
Muối tro không phải muối biển. Nó là tro do người dân đốt cỏ rồi lọc lại mà thành. Cũng có vị mằn mặn. Trước khi nhập ngũ, Cường còn không biết là loại muối này tồn tại, nhưng mà vào đây thì cậu thấy nhiều lần rồi. Muối là một loại xa xỉ mà chiến trường khó có được, nên hầu hết là dùng muối tro để thay. Nói thì nói vậy, chứ làm gì có nhiều đâu, đúng là quà hiếm đó.
“Gạo ni mới qua sông sáng. Nhiều gạo mà chia ra cũng còn có nhiêu. Không biết ở nhà vợ con tao có nhận gạo chưa. Thời buổi này thì lấy mô mà ăn” Anh Tạ vừa cắn miếng cơm vừa bất thần nói. Lần cuối anh về quê là cũng lâu rồi. Buổi đó đói chứ, anh ở ngoài đánh địch thì mẹ và vợ anh phải ở nhà giúp gom gạo. Mà có được nhiêu đâu, năm rồi mưa lớn bão to, đồng đê ngập trắng, làm chi mà có gạo. Được bao nhiêu đều đem nuôi quân hết riết, ở nhà còn gì ăn đó thôi.
“Chờ đánh địch xong, anh về giúp nhà thì lo gì” Cường động viên anh một câu. Năm ngoái mưa nhiều, lũ dâng rồi cuối cùng là vỡ đê. Nhà Cường may mắn không ở khu vực bị chịu ảnh hưởng nhưng cậu có cùng mọi người đi giúp đỡ khắc phục hậu quả khi nước rút dần. Mưa suốt chục ngày, một nửa miền Bắc trở thành biển nước. Khi đó cậu nghe nhiều nhất không phải tiếng mưa mà là tiếng khóc. Lũ đến thì lụt về, nơi đâu cũng là một biển nước mắt. Đó là lần đầu Cường nhìn thấy cảnh mặt nước mênh mông chạm đến chân trời. Những con sóng kéo về, hóa ra chẳng đẹp như trong thơ ca. Cả kỳ học đó, đều không học nhiều. Thầy chủ nhiệm lớp Cường cũng nghỉ mất một tháng ròng. Cả làng thầy bị lũ quét trôi, thầy về làm tang.
Tính đến giờ cũng đã gần trọn một năm. Gạo lần này là gạo vụ mới, do ruộng khi đó ngập, lúa gần thu cũng coi như mất trắng một vụ. Khi Cường đi thì có thấy các cô các bác đang gặt, cũng không biết có được nhiều không. Đúng là không biết dân giữ lại bao nhiêu, vì có bằng nào đều vội chuyển ra chiến trường cả.
“Ờ, thằng ni nói chuẩn! Tao về gánh lúa, thì sợ chi không được? Đất đá nì tao còn vác được thì tý gạo là mô!” Anh Tạ như phấn chấn lên hẳn, cười khà khà. Anh ăn nhanh nắm cơm rồi cầm súng đi hô hào anh em cũng nhau làm việc tiếp.
Cường nhìn anh đi, rồi nhìn xuống nắm cơm trong tay. Cậu không muốn ăn. Đói thì đói thật, nhưng cậu không muốn ăn chút nào. Loay hoay một hồi, cậu cũng chỉ nuốt được hai miệng cơm. Không biết là do tro hay do cậu nhai không kỹ, nhưng cậu cứ cảm thấy như cơm nghẹn bứ ở cổ họng, khô khốc, uống nước cũng không trôi. Thế là nhân lúc thằng Tú còn chưa đứng dậy, cậu dúi nắm cơm vào tay thằng nhỏ.
“Kìa anh, anh ăn đi chứ, em ăn phần em rồi” Tú quay sang nhìn Cường. Từ hôm qua tới giờ, các anh trong đội toàn nhường cậu ăn phần to, cậu cũng thấy có lỗi chứ.
“Ăn đi cho lớn! Còn có sức đánh đấm. Chứ một mẩu như thế thì địch thổi cái là bay mất đấy” Cường bẹo má thằng nhỏ, cười hì hì. Sao mà cả tháng rồi, không thấy thằng nhỏ to lên lạng nào. Tuổi đó phải ăn uống nhiều lắm.
Cậu phủi tay rồi đứng dậy. Cậu định bụng chạy xuống giúp thằng Hải, để nó nghỉ tay ăn miếng cơm. Nhưng đi chưa được mấy bước thì bị ông Sen nắm cổ kéo về. Ông ấy nhìn Cường rồi nhét nửa nắm cơm đang ăn dở vào tay cậu. “Ăn hộ đi. Nãy ăn nốt miếng bánh hôm qua, no rồi”
Cường còn chưa kịp ú ớ gì thì Sen đã vác súng rời đi. Cậu nhìn xuống nắm cơm trong tay. Cái ông này, cho người ta nhưng cho đúng cơm trắng, muối thì ăn hết rồi. Cậu cười ngao ngán rồi cố tống cả vào mồm nhai cho hết. Gạo bà con cho, ăn ngọt bùi, cậu đâu dám bỏ phí.
============================
Quang ngồi lau người sau khi tập xong. Người gã có vài chỗ bầm tím do ban nãy bị đánh trúng nhưng gã cũng chỉ lau cho hết mồ hôi chứ không băng lại làm gì.
“Anh hai hôm nay không khỏe sao anh?” Hoàng lên tiếng hỏi. Anh biết rõ Trung úy Quang có kỹ năng chiến đấu tốt hơn mọi người trong đội; thế nhưng vừa rồi đánh nhau với thằng Thái, gã cứ liên tục mắc lỗi nên ăn vài chiêu. Dù không thua, nhưng so với bình thường kém hơn nhiều.
“Không sao. Chắc do sáng ăn không đủ” Quang nói cho qua chuyện. Gã cũng không biết vì sao khi nãy tập, cứ mỗi khi thằng chuẩn úy tung đòn, gã cứ bị khựng lại. Chắc do đêm qua thiếu ngủ, lại suy nghĩ quá nhiều, gã gặp ảo giác mất rồi. Cứ nhớ ánh mắt tên lính Cộng đó mãi. Thôi thì coi như ăn đánh cho tỉnh.
“Cơm trưa nay được phục vụ rồi. Em đi lấy cho anh hai”
“Nay có gì đó?”
“Em không rõ. Nhưng có canh bí đỏ đó anh”
“Đừng lấy canh cho tao. Tao không ăn bí đỏ”
“Dạ anh”
Notes:
Mọi người có thể đã thấy tôi viết khá nhiều việc ăn uống của hai bên. Cái này là vì tôi muốn đưa vào sự kiện đã được nhắc tới trong chap này. Vụ Đại Hồng Thủy 1971. Đó là vụ lũ lụt đã nhấn chìm 13 tỉnh Bắc Bộ vào tháng 8 năm 1971, khiến cho hơn 100 nghìn người dân thiệt mạng và hơn 2 triệu người bị ảnh hưởng. Mà hậu phương bị thương thì tiền tuyến cũng không an lành. Tôi thêm vào chủ yếu là vì chiến sự năm 72 có tác động từ nhiều góc độ, về sau nếu không liên quan đến mạch chính truyện, tôi sẽ hạn chế thêm vào nha
Iu mọi người <3